Ngay lập tức giọng nói mê hoặc quen thuộc tràn vào các giác quan, Niệm Thần không thể nào nhầm lẫn được, cảm giác trống rỗng dưới hạ thân khiến cô không biết phải làm gì, miệng mở to ra, đôi môi đỏ mọng mềm mại tự nhiên thật quyến rũ:
“Hoắc Cảnh Sâm…….em yêu anh, yêu anh….”
Đúng, là yêu, ít nhất tại thời điểm như thế này, khi tinh thần không được tỉnh táo, không một ai lại có thể làm điều trái ngược với điều tâm niệm từ tận nơi sâu nhất của con tim, nhưng nếu đó không phải là yêu, cũng sẽ không thể không chút do dự nói ra khỏi miệng như thế, mà ngay khi cô gọi tên anh bên trong đó rõ ràng mang theo một tình cảm sâu sắc không thể diễn tả được.
“Á.”
Tâm tình của Hoắc Cảnh Sân rất vui, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười, một giây kế tiếp, vịn vào hai bên eo của Niệm Thần từ từ chuyển động.
Ánh trăng đang thẹn thùng chạy trốn, đèn đường le lói chiếu vào chiếc xe đang lắc lư theo nhịp, nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy chính là hình ảnh khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập mạnh, mùi vị hoan ái hòa vào ánh trăng huyền ảo.
Âm thanh rên rỉ xen lẫn với tiếng thở dồn dập, trong nháy mắt, nước mắt hòa cùng nhau, những sợi tóc trên trán Niệm Thần hoàn toàn ướt đẫm, Hoắc Cảnh Sâm càng gia tăng nhịp chuyển động khiến cho thân thể của cô khẽ cong lên, thân thể co lại, nhưng người bên trên lại hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cô.
Chính cô là người khơi lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/1643601/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.