Ánh mắt Hoắc Tĩnh Bắc sau khi Hoắc Cảnh Sâm nói xong vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt hắn không thể tin nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, có sự thật rõ ràng không thể chối cãi, nhưng thời điểm này lại không thể không cố ra vẻ bình tĩnh:
" Hoắc Cảnh Sâm, em đang chất vấn chính em sao, mẹ anh từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một người đàn ông, trái lại mẹ em, em đừng quên năm đó vì lý do gì mà mẹ em bị đuổi khỏi gia tộc."
Chuyện xưa nhắc lại, hình như năm đó mẹ Hoắc Cảnh Sâm bị đuổi ra khỏi nhà quả thật chỉ vì một chuyện, ** rồi bị bắt gian tại giường, mà trước đây chuyện này bị che giấu rất kỹ, bởi vì liên quan đến ba của Cố San San, cũng là thị trưởng thành phố A bây giờ, dù sao hôn nhân cũng đã đổ vỡ, nên mới có chuyện sau này.
Ngược lại mẹ của Hoắc Tĩnh Bắc từ khi còn trẻ đã được Hoắc Kha Minh bao nuôi, người phụ nữ trẻ kia sau khi đi lên kia không hề giống mẹ của Hoắc Tĩnh Bắc, đúng là dáng vẻ từ đầu tới cuối, thậm chí rõ ràng nhỏ hơn mẹ của Hoắc Cảnh Sâm lại sinh ra Hoắc Tĩnh Bắc lớn hơn Hoắc Cảnh Sâm mấy tuổi
Nói như vậy, câu nói này của Hoắc Cảnh đã vặn vẹo ý của Hoắc Tĩnh Bắc, nếu không có liên hệ máu mủ, hình như Hoắc Cảnh Sâm đã làm giảm một nửa tảng đá đập chân mình.
Nhưng rất nhiều chuyện ngoài mặt nhìn thấy lại không phải chân tướng sự việc, tận mắt nhìn thấy thì đâu phải giả dối,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/1643689/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.