Lời này vừa nói ra, cả người Diệp Thiển Hạnh run rẩy như lá rụng trong gió thu, nhìn Kỷ Dạ Bạch với vẻ mặt bàng hoàng.
"Tôi... tôi..." Cô ta mở miệng muốn giải thích nhưng Kỷ Dạ Bạch lại liếc mắt nhìn Ninh Hề Nhi: "Cậu ngây người ở đó làm gì, tới tát đi chứ!"
Ninh Hề Nhi cũng bị sốc choáng váng, cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là như vậy, nếu không phải nhờ Kỷ Dạ Bạch nhìn một cái đã rõ chân tướng, thì không biết cô còn bị con giả nai này hãm hại đến mức nào nữa!
Cách đó không xa, Cung Tu tao nhã thu dọn đĩa ăn, ánh mắt dường như không chút quan tâm lại nhìn lướt qua bên này một chút, chầm rãi nở một nụ cười.
Ban nãy, gã đã thấy toàn bộ sự việc.
Để vạch trần nữ sinh kia có rất nhiều cách, Kỳ Dạ Bạch cố tình chọn một cách đơn giản và thô bạo nhất.
Nhưng cũng hữu hiệu nhất!
Nhưng mà để có thể có được phán đoán này, phải là người hiểu Ninh Hề Nhi vô cùng rõ.
Ninh Hề Nhi ho khụ một tiếng: "Thôi đi, đánh cô ta tôi còn sợ bẩn tay ấy."
Kỳ Dạ Bạch cũng không ép, ánh mắt ghét bỏ nhìn sang Diệp Thiển Hạnh: "Cô tự giải quyết cho tốt đi! Nhớ kỹ, Ninh Hề Nhi không phải loại người cô có thể bày kế hãm hại!"
Diệp Thiển Hạnh vốn đã rặn ra được ít nước mắt rồi, giờ thì thật sự bị Kỳ Dạ Bạch doạ cho khóc thật luôn, co rúm lại một chỗ: "Tôi, tôi không có làm cái gì hết..."
Kỳ Dạ Bạch xem thường coi trọng loại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-om-cai-nao/2627513/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.