Editor: Nguyetmai
"Kỷ Dạ Bạch! Cậu không hề mất trí nhớ đúng không?"
Câu chất vấn của cô nhóc này khiến Kỷ Dạ Bạch chết lặng. Thật ra thì hắn đã sớm nghĩ đến chuyện giải thích, chẳng qua chưa tìm được cơ hội tốt nhất mà thôi. Hoặc cũng có thể vì chuyện của bố cô mà hắn muốn giả vờ bị mất trí nhớ, dỗ cho cô vui vẻ. Hắn không ngờ rằng sẽ bị Ninh Hề Nhi phát hiện ra chân tướng sự thật trong tình huống này.
"Đúng, tôi không mất trí." Kỷ Dạ Bạch thản nhiên đáp, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
"Đồ khốn kiếp nhà cậu!" Hốc mắt Ninh Hề Nhi đỏ au: "Lừa gạt tôi thích lắm hay sao?"
"Đùa giỡn tôi xoay mòng mòng vui vẻ lắm ư?"
"Dùng IQ cao của cậu để bắt nạt người bình thường như tôi có cảm giác thành công lắm sao?"
Tội cho cô tin tưởng và lo lắng cho hắn như vậy, thế nhưng kết quả tất cả chỉ là trò bịp bợm.
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày: "Cậu bình tĩnh chút nào. Ninh Hề, không phải như cậu nghĩ đâu... Tóm lại, tôi sẽ giải thích với cậu, có được không?"
Hắn định nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Hề Nhi nhưng bị cô hất ra.
Một tiếng "bốp" giòn giã vang lên.
"Không được!" Giọng nói chắc như đinh đóng cột mang chút giọng mũi vang lên: "Tôi không muốn tin tưởng cậu nữa!"
Từng có lần, Kỷ Dạ Bạch lừa gạt cô còn chưa đủ thảm sao? Tại cô ngây thơ, tại cô ngu ngốc nên mới quên nhanh như vậy! Đáng lẽ từ sau vụ đó, cô không nên qua lại với Kỷ Dạ Bạch mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-om-cai-nao/2627721/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.