Hai giờ sau đó, bác sĩ trung niên mặc trang phục của phòng giải phẩu đi ra ngoài, Đông Bác Hải cùng cậu bé vội vàng chạy qua, anh lo lắng nắm chặt hai cánh tay của bác sĩ và dò hỏi: “Mẹ con đều bình an chứ?” Bác sĩ chậm rãi lấy khẩu trang xuống, và ấp úng nói: “Tam.
.
.
Tam thiếu gia, chúng tôi hết sức rồi.
.
.
.
.
.” Trước khi nói ra những lời này, dường như ông cũng đã nghĩ đến hậu quả, cho nên tự giác co cổ lại, chờ đợi bão táp tới.
Vậy mà, Đông Bác Hải cũng không giận dữ như trong tưởng tượng của ông, khó mà tiếp nhận sự thật như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm cánh tay của bác sĩ run một chút, rồi sau đó đẩy ông ta qua một bên, rồi vọt vào phòng giải phẩu.
“Bác sĩ, hết sức là có ý gì, em trai vẫn còn ở trong bụng mẹ chứ?” Cậu bé kéo áo khoác trắng của bác sĩ, nước mắt ròng ròng nhìn ông ta, đôi môi nhỏ nhắn run cầm cập.
“Ai.” Thấy bộ dáng đau đớn này của cậu bé, bác sĩ sờ sờ đầu của cậu bé, rồi thở dài một tiếng và lắc đầu: “Cháu ngoan thật xin lỗi, bác không thể giữ được em của cháu.” “Oa.
.
.
Ô ô.
.
.
.
.
.” Em trai không còn, đột nhiên cậu bé khóc lớn tiếng, ngồi xuống đất khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Cậu muốn có em trai đến cỡ nào, như vậy về sau cậu sẽ không còn cô đơn nữa! Đông Bác Hải vội vã vọt vào phòng giải phẩu, thiếu chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/469683/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.