Một tuần lễ sau, Vô Song bình an mà xuất viện, ngày xuất viện cậu bé vẫn cùng với cô, nhìn cô dọn dẹp hành lý, cậu bé nằm ở trên giường ăn đồ ăn vặt.
Đồ mới vừa dọn dẹp đóng gói xong, thì có khách quý giá lâm, động tác của cô hơi chậm lại và kinh ngạc nói: “Chủ tịch.” Sao ông ấy lại tới nhỉ? “Vô Song, ta tới đón con về nhà!” Ông cụ cười híp mắt nói với cô, quản gia đi theo thấy tay của Vô Song xách valy hành lý thì rất thức thời nhận lấy từ trong tay cô.
“Về nhà?” Trợn to hai mắt, hiển nhiên là cô quên mấy lời nói ngày đó của Đông Bác Hải.
“Bác Hải không có nói cho con biết sao?” Ông cụ hơi nhăn mặt cau mày, rõ ràng là không vui.
Vô Song chợt hiểu ra, “Có ~ anh ấy có nói cho con biết, là con quên mất ạ.” “Mẹ, ông ấy là ai vậy?” Cậu bé cầm khoai tây chiên đi tới, nhìn Đông lão không rõ chân tướng mà hỏi.
“Cấp trên của mẹ, cũng là.
.
.
cha của cha!” Hai chữ Cha, cô nói rất nhẹ, và gương mặt hơi ửng hồng, bọn họ còn chưa kết hôn mà cô đã cho kỷ tử bạo như vậy, thật là thất lễ.
“A ~ vậy chính là ông nội?” Cậu bé phản ứng kịp, rất lễ phép mà lên tiếng kêu: “Ông nội ngài khỏe chứ.” “Ha ha, cháu nội ngoan.” Một tiếng ông nội chưa đủ nặng nhẹ, lại dụ dỗ làm cho ông cụ vui vẻ cười to, ông đưa tay sờ sờ đầu cậu bé, từ trong túi lấy ra một phong bao tiền lì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/469686/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.