Ánh trăng giống quả cầu bạc treo ở giữa trời, đem sự cô tịch gieo vào Tân Thủ thôn chật chội náo nhiệt.
Các gia đình trong thôn đều đã sáng đèn, ánh sáng ấm áp mờ nhạt chiếu lên người, chiếu vào lòng người. Giống như cảm giác của một người bôn ba trên một cuộc hành trình dài, khi đến điểm cuối nhìn thấy ánh sáng bất diệt của ngọn đuốc, làm cho người ta kiên định mà cảm động.
Diệp Hiểu Hạ đắm chìm trong sự ấm áp của ngọn đèn, cảm thấy tâm trạng thật tốt. Cô tinh tế sửa sang lại quần áo mới, vô cùng yêu thích. Đem mái tóc quá dài kia tết thành một cái đuôi sam dài, ngón tay trắng nõn vuốt qua mái tóc đen láy, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, cô cũng cảm thấy mình có phần đẹp hơn.
Cô dù sao cũng là con gái, cũng có khát vọng giống hoa sen, nở rộ xinh đẹp.
Nhìn chính mình trong gương, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên ngượng ngùng, cô giống như đã trang điểm. Ngượng ngùng nhìn người trong gương bởi vì hưng phấn mà hai gò má hồng hồng, nổi bật lên giữa mái tóc đen dài.
Trên quầy lại có thêm vài kiện trang bị, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy kỳ quái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc com lê da thô: "A? Tôi chỉ đặt làm một bộ thôi mà, sao lại nhiều vậy?"
Nghe thấy Diệp Hiểu Hạ hỏi như vậy, người thợ may già ngồi ở sau quầy đang uống nước bỗng nhiên thấy ngượng ngùng. Ngón tay cầm cốc của bà có chút co quắp: "Chúng tôi làm nghề này, hàng năm đều phải trải qua cuộc thi, nếu ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-han/1410515/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.