Cả đường đi về, Diệp Hiểu Hạ thậm chí còn quên cô trở về nhà như thế. Khi cô phục hồi lại tinh thần, thì cô đã tựa vào cửa nhà mình, thở hổn hển từng ngụm. Đầu óc trống rỗng dần dần thay thế bằng căn phòng quen thuộc trước mắt, giờ phút này cô mới có một chút cảm giác tồn tại.
Hai chân không có khí lực, thân thể cô trượt dần xuống theo cánh cửa, cuối cùng cả người ngồi ở cửa. Cô ôm chặt hai tay, cái áo xa lạ mềm mại bao lấy thân thể cô, cô cúi đầu, đem mặt chôn ở cái áo có chút quá to đối với cô, hít sâu một hơi, một mùi thơm ngát từ quần áo sạch sẽ chui vào mũi cô, như một cái búa vĩ đại hung hăng gõ vào đầu cô, làm nước mắt cô rốt cuộc không nhịn được mà chảy ra.
Cô không bị áp chế, không bị câu thúc, giống một đứa trẻ mà gào khóc.
Lần khóc giống như không có điểm dừng. Cô đứng dậy - khóc, cô đi tắm - cũng khóc, tắm rửa xong giặt quần áo - vẫn khóc như trước. Cho đến khi sức cùng lực kiệt, cô mới ngủ mất ở bên cái giường cũ và máy trò chơi trong phòng ngủ.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, Diệp Hiểu Hạ mới nặng nề tỉnh lại. Đầu đau như búa bổ, có lẽ là do khóc quá nhiều, cũng có lẽ là do bị cảm lạnh, cô cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, vô cùng không thoải mái. Cô nằm ở đó, cố gắng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời, tối đen, giống như toàn bộ bầu trời đều bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-han/1410581/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.