Vừa mới đi tới chỗ hành lang tối, Đường Kính Chi không dằn lòng được vươn cánh tay mạnh mẽ siết chặt Ngọc Nhi vào lòng, ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, tay còn lại đã quen đường đi lối về nhanh chóng tìm đựa khe hở của chiếc áo lụa luồn vào bên trong, nắm lấy ngọc nhũ mềm mại đang mỗi ngày trở nên đầy đặn đàn hồi dưới sự chăm sóc của y.
Ngọc Nhi không ngờ Đường Kính Chi lại làm bậy ngay ở giữa lối đi thế này, một thoáng giật mình liền vội vàng đẩ ra, nhưng Đường Kính Chi ôm quá chặt, thủ pháp của y cũng quá điêu luyện rồi, vạt áo của nàng bị lộ ra song nhũ trắng nõn căng tròn, cùng nụ hoa đỏ ngạo nghễ vươn cao lọt vào cái miệng tham lam, làm toàn thân nàng bủn rủn vùng vẫy nửa ngày không được tích sự gì.
Dần dà Ngọc Nhi không đụng đậy nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Đường Kính Chi, dần dần hưởng ứng lại sự nhiệt tình của tướng công thư sinh, miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ say lòng người, toàn thân nàng tê đai, tới khi một cánh tay một tay lần xuống định cởi dây lưng, Ngọc Nhi mới tỉnh lại đôi chút, giữ chặt lấy ta:
- Đừng, chỗ này không được ….
Đường Kính Chi quyến luyến xoa nắn bầu ngực săn chắc đàn hồi đó làm người ta ngất ngây một lúc mới chịu buông tha cho Ngọc Nhi, giúp nàng chỉnh trang lại váy áo, sau đó nôn nóng kéo tay nàng chạy về phòng.
Vừa mới vào phòng , còn chưa kịp cả đóng cửa Đường Kính Chi không kiềm chế được dục hỏa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-tai-tuan/2666711/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.