Giữa núi rừng, cánh lá rập rạp, xanh ngắt ngút ngàn, một con đường lớn rộng chừng ba mét, trên đường có mấy cỗ xe ngựa và mưới mầy đái đao hộ vệ cưỡi tuấn mã, những hộ vệ này ngồi trên lưng ngựa, chừng như tạo thành thế trận gì đó vây một thanh niên áo đen ở giữa, cực kỳ cảnh giác, thi thoảng chỉ một con chim cất tiếng kêu bay vút qua thôi bọn họ cũng theo bản năng nắm lên chuôi đao.
Trong đội xe này có một cỗ xe màu đỏ là bắt mắt nhất, chẳng những to lớn hơn những chiếc xe ngựa xung quanh, mà ngoài khoang xe còn điêu khắc rất nhiều hoa văn và dị thú, những hoa văn kia làm chiếc xe trở nên hoa lệ vô cùng, còn hình những con dị thú, là để tránh quỷ xua tà, bảo vệ chủ nhân trong xe thuận buồm xuôi gió.
Nằm trong khoang xe, Đường Kính Chi không ngừng cười ngốc nghếch, đầu óc toàn là sự ôn nhu khác thường sáng nay của Lâm Úc Hương, cùng với lúc rời phủ, len lén gãi lòng bàn tay của nàng, khiến kiều thê thẹn đỏ mặt.
Phong tình thiếu nữ lộ ra lộ ra trong khoảnh khắc ấy làm Lâm Úc Hương đẹp tới cực điểm.
Ở cùng với Lâm Úc Hương lâu như vậy, cuối cùng y cũng kiếm được cơ hội công khai tình tứ với nàng, tâm tình tất nhiên cực kỳ sảng khoái. Có điều Ngọc Nhi ngồi ở đối diện y thì lại nhíu mày, nàng thực sự sợ tướng công thư sinh gặp phải đả kích gì đó, biến thành thằng ngốc mất rồi.
Thấy khóe miệng Đường Kính Chi sắp chảy cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-tai-tuan/2670917/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.