- Hàm Hương cô nương, xin hỏi lão thái quân còn căn dặn gì nữa không?
Từ Phúc đứng dậy thi lễ hỏi Hàm Hương:
Hàm Hương đáp lễ, giọng nhẹ nhàng:
- Nô tỳ chỉ là một nha hoàn, không dám nhận đại lễ của Đại quản gia, trước khi tới đây lão thái quân còn dặn, tạm thời nhốt vào phòng chứa củi, đợi xử lý sau.
Nụ cười của Lý Trung còn chưa kịp nở ra đã cứng lại trên mặt, hắn không hiểu Đường lão thái quân làm như vậy là có ý gì, nếu muốn bao che cho hắn, thì nên trực tiếp thả hắn ra hoặc gọi hắn tới hỏi mới đúng.
Nếu không muốn bao che cho hắn thì sao lại làm mất mặt Nhị gia.
Những hạ nhân khác nghe câu này thì khẽ thở phào, chuyện chưa tới mức tuyệt vọng.
Đường Kính Chi bị đủ mọi ánh mắt của hạ nhân nhìn vào trong lòng rất bực bội, rõ ràng sắp có kết quả, lão thái quân lại chen ngang, kẻ độc ác thế này sao có thể bỏ qua. Nhưng dù thế nào lời của lão thái quân vẫn phải nghe, cho nên Đường Kính Chi phất tay, y bảo mọi người lui ra.
Từ Phúc là người cuối cùng đứng dậy cáo từ, để lại một câu đầy thâm ý:
- Nhị gia, trong lòng lão thái quân, người quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Đường Kính Chi thấy Uyển Nhi mày nhăn lại đang lo lắng cho mình, bật cười:
- Uyển Nhi, nàng đừng lo, tên quản sự này ta không tha đâu.
- Nhị gia...
Uyển Nhi vốn định khuyên y, nhưng Đường Kính Chi không cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-tai-tuan/2671551/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.