Vẻ mặt Tô Ánh Mai cũng thay đổi.
Cụ bà ở bên cạnh chế giễu nói: “Đứa con gái này quan trọng nhất là cái gì mọi người biết không, đó chính là danh tiếng và trinh tiết đó, thế mà hôm qua nó lại ở bên ngoài với người đàn ông này, thực sự là không biết xấu hổ!”
Ai cũng không chú ý tới vẻ mặt Trần Gia Bảo đã dần dần trở nên lạnh lùng khó đoán.
Lưu Ngọc Lan nhìn về phía Trần Gia Bảo, chỉ tay vào mũi anh cười lạnh lùng, nói: “Mày là ai mà cũng dám đến đây cướp người phụ nữ của nhà họ Tô? Bây giờ vẫn còn kịp đó, mày mau cút đi!”
Trần Gia Bảo liền chủ động ôm eo Tô Ánh Mai, nói giống như anh đang tuyên bố chủ quyền vậy: “Tôi là Trần Gia Bảo, là chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai, hôn ước của bọn tôi vẫn còn ở đó, còn bà, bà là ai mà dám quyết định tất cả như vậy?”
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai?
Vẻ mặt của Lưu Ngọc Lan với mấy người xung quanh đều thay đổi.
Lưu Ngọc Lan đã nghe nói qua, năm đó ông cụ từng định ra một cuộc hôn nhân cho Tô Ánh Mai, mà người đó tên là Trần Gia Bảo.
Có điều là đã hơn mười năm trôi qua nhưng vẫn không có một chút tin tức nào của Trần Gia Bảo, cho nên Lưu Ngọc Lan đã quên mất chuyện này, nhưng bà ta không ngờ rằng Trần Gia Bảo thật sự xuất hiện.
“Chỉ là cậu chủ nhà họ Phụng đã coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-than-y/1351035/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.