Bên ngoài lâu đài cổ, tiếng súng vang lên hỗn loạn, vô số tiếng bước chân vội vàng đi qua đi lại bên ngoài phòng giam.
Diệp Hoan và Kiều Mộc đứng cách xa nhau mấy mét, còn đang ngây ngốc nhìn đối phương, những ồn ào bên ngoài họ hoàn toàn không phát hiện, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh người kia.
Ánh mắt dừng trên khuôn mặt quen thuộc của người kia tựa như đã chia xa nhau một thế kỷ, họ tham lam nhìn nhau, cẩn thận tìm kiếm những dấu vết nhỏ nhất trên mặt người kia.
Chia lìa khổ, gặp nhau cười, giờ phút tất cả đều hóa thành nước mắt, tuy rằng nước mắt rơi rất nhiều nhưng họ lại cười nhẹ nhàng vui vẻ.
Kiều Mộc lẳng lặng ngắm nhìn vẻ mặt nhiều thêm vài phần mệt mỏi của Diệp Hoan, lòng đau như cắt.
Một năm qua, anh ấy đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi?
Nước mắt của Diệp Hoan cứ không ngừng rơi, hai mắt ướt đẫm trong ánh trăng mờ mịt nhìn gương mặt đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mộng, vẫn cứ xinh đẹp như cũ, thâm tình như cũ, chẳng qua trong mắt lại xuất hiện thêm vài phần đau thương mất mát.
Một năm qua, cô đã phải chịu đựng khoảng thời gian đầy dày vò này thế nào?
Thiên ngôn vạn ngữ chất đầy trong lòng thế nhưng hai người cũng không mở miệng, họ thật sự đã phải chia xa quá lâu rồi giờ họ chỉ muốn ngắm nhìn người kia, nói nhiều một câu, chớp mắt một lần đều khiến họ cảm thấy như đang lãng phí thời gian.
Cứ như vậy chăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-thao-can-thai-tu/464934/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.