Nói như vậy ngày đó cô ta cố ý khiêu khích Lan San, khiến Lan San tức giận, làm "bạn tốt" Phương Lê sẽ đi theo an ủi.
Ngày đó Lan San bị đau đầu dữ dội, Phương Lê đưa thuốc của mình cho Lan San uống, như vậy coi như giải thích thông suốt.
Nhưng vấn đề ở chỗ, làm sao Lam Vi Nhi lại biết trước được Lan San sẽ đau đầu, còn tính cả việc Phương Lê sẽ đưa thuốc cho cô, tâm cơ như vậy, có phần quá đáng sợ.
Sở Tiều đứng một bên tiếp một cuộc gọi, trộm cười một chút, rồi mới chậm rãi đến bên cạnh Minh Dạ, hơi hơi khom lưng: "Cậu chủ, anh Lam không tìm thấy người, bây giờ đang đến nhà họ Minh náo loạn."
Minh Dạ nghe xong, nhíu mày, sắc mặt âm trầm dọa người, từ trước đến nay anh không thích người ngoài đến nhà anh, mặc kể là bạn bè thân đến đâu cũng không đưa về nhà.
Sở Tiều thấy cậu chủ muốn phát hỏa, vội vàng nói thêm một câu: "Thế nhưng, không vào được, bị quản gia ngăn ở bên ngoài."
Sắc mặt Minh Dạ lúc này mới chậm rãi hòa hoãn một chút: "Không muốn làm kẻ gánh tội, cô nên biết nói thế nào với chồng mình."
Phương Lê dùng sức gật đầu: "Tôi biết... Tôi nhất định sẽ để anh ấy nói ra chỗ của Lam Vi Nhi... "
Hiện tại cô không cầu gì khác, chỉ hy vọng Lam Tu đáng chết kia, đừng có hồ đồ vào lúc mấu chốt.
Minh Dạ động động khóe môi: "Bây giờ cô có thể gọi điện thoại cho Lam Tu, nói cho anh ta biết mình ở đâu!"
Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/606613/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.