Minh Dạ nhíu mày, người mẹ nhỏ của anh vẫn có chút thông minh nha.
Chỉ là... không thể không nói, nếu đã lừa gạt cô, không thể để trong lòng cô cảm thấy khó chịu được, anh liền nói dối, mí mắt cũng không nháy một cái: "Sẽ không, Di Sa là người nhà họ Minh, mọi thứ của cô ta đều là của nhà họ Minh, bảo vệ bà chủ chính là vinh hạnh của cô ta, sao có thể là không biết trọng nhân tài chứ!"
Ở trong mắt anh, bảo vệ cho Lan San, đó mới chính là chuyện lớn, còn lại đều gạt hết sang một bên!
Sau một đêm nghỉ ngơi thoải mái, ngày thứ hai Minh Dạ thần thái sáng láng rời giường đi làm, tắm rửa thay quần áo xong, Lan San vẫn còn đang nằm lỳ ở trên giường ngủ.
Gò má yên tĩnh, ánh nắng ban mai chiếu vào, vô cùng đẹp.
Gương mặt trơn bóng như ngọc, cánh môi hồng nhuận như hoa anh đào, làm cho anh lập tức bốc hỏa, không tự chủ thơm vào môi cô một cái.
Lan San như cảm thấy phiền toái, Minh Dạ vẫn cúi đầu hôn cô, như là đang tìm thấy niềm vui vậy, làm sao cũng không muốn buông ra.
Lan San không chịu nổi quấy rầy của Minh Dạ, ánh mắt mê ly mở ra liền nhìn thấy người đàn ông đang sàm sỡ mình, khinh bỉ liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục nhắm mắt lại ngủ tiếp, chuyện này cũng quá quen thuộc rồi, thuận tiện lầu bầu một câu: "Anh... anh dậy rồi?"
Minh Dạ cười khẽ, cưng chiều nói: "Đúng vậy, tôi đi làm trước, lát nữa em nhớ xuống ăn điểm tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/606699/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.