Vệ Thạc Nhân cười khẽ, Lan San là người đầu tiên sau khi nghe anh ta thổ lộ, còn có thể trấn định nói ra những lời vô tình như thế.
"Tôi cực kỳ muốn biết, nếu Minh Dạ nói những lời này với em, liệu em có trả lời như thế?"
Lan San không chút suy nghĩ, trực tiếp đáp: "Hẳn là không." Anh ấy không giống anh, trong lòng tôi thích Minh Dạ.
Vệ Thạc Nhân dừng lại vài giây, sắc mặt âm trầm nhìn Lan San.
"Em thật sự thích Minh Dạ như vậy?"
"Đúng vậy, tôi thích anh ấy, cực kỳ thích." Lan San trả lời rất nhanh, cực kỳ kiên định, không chút do dự.
"Em không sợ tôi nói chuyện của em cho anh ta biết?"
"Tôi đương nhiên sợ, nhưng anh sẽ nghe tôi à? Nếu anh thực sự là một kẻ tiểu nhân đê tiện như vậy, vậy anh có thể nói, tôi không sao cả, tuy tôi thích Minh Dạ… Nhưng không có Minh Dạ, tôi vẫn có thể sống được."
Tuy Lan San nói rất nghiêm túc, nhưng trong lòng cô lại rất bồn chồn, Vệ Thạc Nhân lòng dạ quá sâu, không ai biết anh ta định làm gì.
"Tôi đi đây, sau này chúng ta không cần gặp lại nữa."Lan San không muốn có nhiều dây dưa với Vệ Thạc Nhân, đẩy anh ta ra, ném lại một câu rồi cầm túi rời đi.
Lan San mới vừa đi tới cửa, tay còn chưa cầm đến tay nắm cửa, bên hông bỗng nhiên bị thít chặt, Vệ Thạc Nhân mạnh mẽ ép cô lên cánh cửa từ phía sau, bàn tay anh ta luồn vào trong quần áo cô.
Lan San hoảng sợ thét chói tai: "Vệ Thạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/606779/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.