Lan San cười, dí một cái lên trán Minh Dạ: "Chúng ta đi xuống trước đã, đừng để người ta chờ lâu, về nhà tôi sẽ nói cho anh đáp án."
Kỳ thật Lan San vô cùng cảm ơn sự cắt ngang của cô gái giúp việc, cô thực sự chưa nghĩ ra phải trả lời Minh Dạ thế nào.
Minh Dạ không hài lòng vẫn ôm chặt Lan San như cũ, không chịu buông tay: "Em trả lời tôi trước sau đó chúng ta xuống lầu."
"Nghe lời, đi xuống trước đã, chuyện của chúng ta về nhà lại nói."
Lan San dịu dàng nói, giọng điệu giống hệt như đang dỗ trẻ con.
Lần đầu tiên cô phát hiện, Minh Dạ người này cũng cần có người dỗ, trước mặt người khác thì thâm sâu khó lường, vui buồn khó đoán, nhưng ở trước mặt cô đôi khi lại bày ra vẻ mặt rất đỗi ngây thơ.
Quả nhiên Minh Dạ không nhịn được liên tiếp hôn môi cô mấy cái rồi mới ôm cô dậy.
"Được rồi, đi xuống trước, tối về nhất định phải cho tôi đáp án."
Lan San nhớ tới một chuyện quan trọng, trịnh trọng nói với Minh Dạ: "Trước mặt người ngoài, anh không được nói lung tung." Cô cũng không muốn nghĩ đến cảnh lúc ăn cơm, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng “San San”.
"Yên tâm tôi sẽ không nói lung tung." Rõ ràng mỗi câu anh nói đều là sự thật, sao vậy có thể tính là nói lung tung.
Lan San nghi ngờ liếc mắt nhìn Minh Dạ một cái.
.....................
Lúc xuống lầu, người Lan San nhìn thấy đầu tiên chính là Vệ Thạc Nhân ngồi trên ghế sofa cùng người ngoài chuyện trò vui vẻ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/606801/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.