Bên kia, lúc đó Minh Dạ đang ngồi khu nghỉ ngơi được thiết kế dành riêng cho anh, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám, nhìn không ra là vui hay tức giận.
Nhưng mà Sở Tiều cảm nhận được, cậu chủ đang tức giận.
Y Á ngồi ở bên cạnh như chim nhỏ nép vào người anh, ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn anh.
Y Á rất được, lại hiểu được phá huy tiềm chất của mình như thế nào lớn nhất.
Một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo phong tình, mặc trên người chiếc váy trắng, ở trên người cô ta cực kỳ thích hợp hơn hết.
Nhưng mà… So với Bạch Lăng mà nói, lại thiếu vài phần ý nhi.
Mới vừa rồi một hồi yên tĩnh, làm người nơi này đều chú ý đến Bạch Lăng.
Cô ta tất nhiên biết bà chủ nhà họ Minh.
Y Á là người đàn bà thông minh lanh lợi, cảm nhận được Minh Dạ vừa thấy người phụ nữ đó, tần suất hơi thở trở nên hỗn loạn.
Hơn nữa… Ánh mắt có một giây đồng hồ không thích hợp.
Điều này làm cho Y Á bồn chồn trong lòng, ánh mắt nhìn Bạch Lăng cũng bắt đầu trở nên chán ghét.
Nhiễm Ngạo kiêu ngạo nhìn ánh mắt Bạch Lăng cực kỳ sâu thẳm, nhịn không được nói:
“… Người phụ nữ có hương vị, cô ấy không phải đẹp nhất trong số phụ nữ ở đây, nhưng mà có thể quyến rũ người khác nhất.”
Hiếm khi có người dám dùng màu môi tươi đẹp như vậy, đỏ tươi lóa mắt, không cẩn thận sẽ trở thành nét bút hỏng.
Nhưng mà Bạch Lăng không, phải nói Lan San có thể khống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/607082/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.