Hồi khoảng 10 tuổi, có một dạo Chu mini cực kỳ say mê Liên Xô.
Ai kia xem đi xem lại những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình liên quan đến thời kỳ đó, đồng thời không biết đã xem lễ khai mạc Thế vận hội Moscow bao nhiêu lần. Cảnh duyệt binh ở quảng trường đỏ làm lòng người buồn bã lặng đi, còn kiến trúc và thẩm mỹ kiểu Xô Viết thì kinh ngạc thán phục.
Biết con trai thích, Từ Lệ tìm các tài liệu du lịch, ảnh chụp trên mạng, thậm chí lấy cả tờ rơi quảng bá từ các công ty lữ hành về nhà rồi đề nghị đưa con trai sang Nga chơi.
Tiếc thay, Chu Lạc Thạch từ hồi đó đã là một cậu chàng chỉ thích ru rú ở nhà, lại thêm bản tính không thích ra ngoài. Cứ nghĩ đến cảnh sân bay đông đúc, vali vừa nặng vừa to cùng đủ thứ thủ tục hải quan rườm rà là lại thấy nhức nhức cái đầu.
Cậu bé mười tuổi lý sự ra trò: "Mẹ ơi, con thích là thích Liên Xô chứ không phải nước Nga. Lẽ ra mẹ nên phát minh cỗ máy thời gian thay vì đưa con sang Nga mới đúng."
Chưa kể còn nói giọng triết lý: "Với lại, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp mà mẹ. Nhỡ đi rồi lại hết thích thì sao?"
Từ Lệ tức đến nỗi ba ngày không thèm nói chuyện với con trai.
Từ đó về sau, mỗi kỳ nghỉ hằng năm, Từ Lệ đều nhắc lại chuyện này: nào là trượt tuyết, gấu nâu, cực quang, rừng bạch dương, dòng hải lưu ấm Murmansk...
Lần nào Chu Lạc Thạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cun-con-bi-toi-bo-roi-da-tro-ve/2743706/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.