🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hồi khoảng 10 tuổi, có một dạo Chu mini cực kỳ say mê Liên Xô.

 

Ai kia xem đi xem lại những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình liên quan đến thời kỳ đó, đồng thời không biết đã xem lễ khai mạc Thế vận hội Moscow bao nhiêu lần. Cảnh duyệt binh ở quảng trường đỏ làm lòng người buồn bã lặng đi, còn kiến trúc và thẩm mỹ kiểu Xô Viết thì kinh ngạc thán phục.

 

Biết con trai thích, Từ Lệ tìm các tài liệu du lịch, ảnh chụp trên mạng, thậm chí lấy cả tờ rơi quảng bá từ các công ty lữ hành về nhà rồi đề nghị đưa con trai sang Nga chơi.

 

Tiếc thay, Chu Lạc Thạch từ hồi đó đã là một cậu chàng chỉ thích ru rú ở nhà, lại thêm bản tính không thích ra ngoài. Cứ nghĩ đến cảnh sân bay đông đúc, vali vừa nặng vừa to cùng đủ thứ thủ tục hải quan rườm rà là lại thấy nhức nhức cái đầu.

 

Cậu bé mười tuổi lý sự ra trò: "Mẹ ơi, con thích là thích Liên Xô chứ không phải nước Nga. Lẽ ra mẹ nên phát minh cỗ máy thời gian thay vì đưa con sang Nga mới đúng."

 

Chưa kể còn nói giọng triết lý: "Với lại, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp mà mẹ. Nhỡ đi rồi lại hết thích thì sao?"

 

Từ Lệ tức đến nỗi ba ngày không thèm nói chuyện với con trai.

 

Từ đó về sau, mỗi kỳ nghỉ hằng năm, Từ Lệ đều nhắc lại chuyện này: nào là trượt tuyết, gấu nâu, cực quang, rừng bạch dương, dòng hải lưu ấm Murmansk...

 

Lần nào Chu Lạc Thạch cũng đáp: "Để sau đi mẹ ạ." Rồi lại nằm dài trên sofa chơi game, hoặc tự nhốt mình trong phòng làm mấy thí nghiệm hóa học thú vị, hoặc ngủ bù tối ngày tối mặt để lấy lại tinh thần đã bị tuần thi cuối kỳ rút cạn.

 

Tấm bản đồ thế giới treo trong phòng ngủ của ba mẹ dán chi chít ảnh, nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng Chu Lạc Thạch. Hắn chỉ phụ trách sắp xếp, chọn ra những tấm ảnh ưng ý rồi dùng đinh ghim đủ màu sắc ghim chúng lên bản đồ. Hắn thích làm những việc như vậy.

 

Tấm ảnh duy nhất có bóng dáng Chu Lạc Thạch được chụp tại tỉnh Hắc Long Giang.

 

Năm đó hắn chưa đầy 7 tuổi, tình cờ nghe người ta nói ở cực đông tỉnh Hắc Long Giang, cứ vào mùa đông là hai ba giờ chiều trời đã tối. Ai kia tò mò lắm, cứ nằng nặc đòi bố mẹ cho đi xem bằng được. Hắc Long Giang không quá xa nên cả nhà quyết định lái xe lên đường. Cậu bé Chu Lạc Thạch ngồi ghế sau ôm em trai chưa đầy một tuổi.

 

Đường sá đóng băng khiến xe chạy rất chậm. Dù Chu Khánh Ân lái xe rất cẩn thận, chiếc xe vẫn bị hỏng giữa trời băng đất tuyết. Lúc mở nắp capo sửa xe, cậu bé Chu Lạc Thạch ngồi ghế sau lại bị em trai tè ướt hết cả người.

 

Trời ơi tức chết đi được!

 

Ai kia sầm mặt đặt phắt thằng cu Chu nhí sang ghế bên cạnh.

 

Từ Lệ vội vàng lấy quần áo mới từ vali ra đưa cho con trai thay. Chu Lạc Thạch vẫn cảm thấy mùi khai cứ ám trên người nên mặt mũi sưng sỉa, lấy khăn ướt lau tay lia lịa. Sau đó, suốt quãng đường còn lại nhất quyết không chịu bế em nữa.

 

Nào là xe hỏng, nào là bị em tè ướt người, rồi lại gặp đường đang sửa, gặp cả kiểm soát giao thông.

 

Lúc đến được cực đông Hắc Long Giang thì trời đã tối om rồi, còn hoàng hôn hoàng hiếc nỗi gì nữa, khéo đợi thêm lát nữa là thấy được cả bình minh luôn đấy!

 

Có lẽ chính lần đó đã gieo vào lòng Chu Lạc Thạch suy nghĩ "đi chơi là gặp xui", khiến hắn hoàn toàn trở thành một trạch nam chính hiệu.

 

Thế nhưng, tâm trạng của Chu Khánh Ân và Từ Lệ vẫn rất tốt, bởi đây là lần đầu tiên cả gia đình bốn người cùng đi du lịch, mặc cho quá trình không mấy suôn sẻ, mặc cho cậu cả Chu Lạc Thạch vẫn đang sưng mặt giận dỗi, và mặc cho cậu út Chu Minh Ngọc còn chưa biết nói.

 

Bầu trời đầy sao, dải Ngân Hà lấp lánh. Rừng bạch dương đẹp đến nao lòng. Dòng suối gần đó hiền hòa như dải lụa lặng lẽ trôi, ánh lên tia sáng long lanh như kim cương. Bất chợt, trong rừng có bóng dáng của một con vật vụt qua, để lại những cành cây trống rỗng lay động.

 

Chu Khánh Ân cầm máy ảnh, cười tủm tỉm bảo: "Tiểu Thạch Đầu, mau ra đứng nghiêm chỉnh nào, cả nhà mình chụp kiểu ảnh."

 

Chu Lạc Thạch mím môi, mặt mày hầm hầm, miễn cưỡng bước tới trước ống kính.

 

Từ Lệ đùa giỡn đứa nhỏ trong lòng: "Lần sau không được tè lên người anh nữa nhé, được không nào?" Bà ngẩng đầu lên cười: "Cục cưng à, em đang xin lỗi con đấy, lần này tha lỗi cho em đi, được không con?"

 

Vừa nhìn sang, Chu Lạc Thạch thấy đứa nhỏ trong lòng mẹ quả nhiên đang giơ cả hai tay về phía mình. Miệng ê a những âm tiết không thành tiếng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh trai chằm chằm.

 

Ai kia cắn môi, thoáng chút do dự nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Không được. Em hư lắm."

 

Phương châm giáo dục của Chu mini rất rõ ràng: Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi!!!

 

Đúng lúc đó, đứa nhỏ bỗng mở miệng: "Anh... anh..."

 

Từ Lệ sững sờ, Chu Khánh Ân cũng sững người theo. Bởi vì ngoài những âm thanh bập bẹ vô nghĩa, đây là lần đầu tiên em út của gia đình cất lời.

 

Chính chủ lại càng sững sờ hơn, mặt thoáng vẻ ngơ ngác.

 

Từ Lệ xúc động nói: "Cục cưng, em đang gọi con kìa!"

 

Chu Lạc Thạch chớp mắt mấy cái, rồi cẩn thận đón lấy em trai từ tay mẹ. Thằng bé toe toét cười, lại ngọng nghịu gọi một tiếng: "Anh... anh...", sau đó giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm về phía anh trai.

 

Trong khu dân cư có một đôi anh em. Mỗi lần nghe nhỏ em gái lẽo đẽo theo sau gọi "anh ơi", Chu Lạc Thạch đều vừa tủi thân vừa ghen tị không chịu nổi. Chu Lạc Thạch đã ao ước được làm anh từ rất lâu rồi, ao ước có một "cái đuôi nhỏ" luôn bám theo mình.

 

Không uổng công mình ngày nào cũng ghé bên nôi, lặp đi lặp lại với em trai: "Anh là anh trai đây."

 

Xem ra phương pháp giáo dục này là vô cùng đúng đắn.

 

Sau giây phút ngạc nhiên ban đầu, cậu bé Chu Lạc Thạch nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nắm lấy bàn tay mũm mĩm đang chìa về phía mình: "Ừ, anh đây."

 

Trong tấm ảnh được ghim lên vị trí tỉnh Hắc Long Giang bằng đinh màu, cả gia đình bốn người đứng sát bên nhau trước rừng bạch dương. Cậu bé Chu Lạc Thạch đang bế em trai, mỉm cười với ống kính.

 

Kể từ ngày đó, mười lăm năm đã trôi qua. Đó cũng là lần duy nhất Chu Lạc Thạch đi du lịch cùng bố mẹ.

 

Còn bây giờ, khi đã là sinh viên năm tư, Chu Lạc Thạch lại ngồi trong khuôn viên trường, cặm cụi tìm kiếm thông tin, lên kế hoạch chi tiết cho chuyến đi, thỉnh thoảng lại gọi video nói chuyện với ba mẹ, mong đợi những phút giây quý giá bên nhau. Có lẽ cuộc xung đột cách đây không lâu đã khiến hắn nhận ra sự cố chấp và ích kỷ của bản thân trong những năm tháng đã qua. Tình yêu thương và sự dạy dỗ của ba mẹ đã giúp hắn trở thành một chàng trai cực kỳ có chủ kiến. Nhưng trước đây hắn không hề nhận ra, chính sự quyết đoán ấy đôi khi lại làm tổn thương họ.

 

Hắn hy vọng có cơ hội bù đắp.

 

Sinh nhật hắn vào cuối tháng Mười một, mấy ngày liền thời tiết rất xấu, gió lạnh gào thét. Vốn định về nhà sớm một ngày, nhưng lại bị vướng việc đột xuất ở hội sinh viên, đến khi xử lý xong thì trời đã tối mịt, mưa như trút nước, đành phải nghỉ lại trường.

 

Đến ngày sinh nhật, trời vẫn chưa ngớt mưa.

 

Buổi chiều, Chu Lạc Thạch bắt xe về nhà. Lần trước hắn về nhà là giữa mùa hè nóng nực, vậy mà giờ đây đã là đầu đông lạnh giá.

 

Thanh niên bước vào phòng mình, thấy giường chiếu gọn gàng, bàn học sạch sẽ, rõ ràng là có người thường xuyên dọn dẹp. Hắn nhấc chiếc gối lên ngửi thử, quả nhiên có mùi phấn em bé vị hạnh nhân. Hắn cười thầm một tiếng đầy ẩn ý, bằng chứng rành rành thế này, đợi em trai về là phải "xử tội", nhân tiện tính sổ luôn cả nợ cũ mới được.

 

Chưa đến sáu giờ mà trời đã tối hẳn.

 

Chu Lạc Thạch lơ đãng trả lời tin nhắn của em trai, thỉnh thoảng lại nhìn làn mưa ngoài cửa sổ.

 

【Cái đồ thiếu đòn: Anh ơi, I miss u soooooo much!!】

 

【Cái đồ thiếu đòn: Bác tài xế lái xe cứ như khí cầu xì hơi, hữu khí vô lực, tinh tẫn nhân vong, sao không chạy nhanh lên được nhỉ?】

 

(Chú thích: Để nguyên thành ngữ nha tự hiểu =))))

 

Chu Lạc Thạch trả lời: Lại dùng thành ngữ linh tinh gì thế?

 

【Cái đồ thiếu đòn: hì hì (^▽^) , anh hai SNVV nhé!!! Anh trai 22 tuổi gồi, hihihi~ Anh trai tươi mới, tối nay em đồng sàng cộng chẩm với anh được hok?】

 

Chu Lạc Thạch nhấn nút ghi âm: "Còn dùng thành ngữ lung tung nữa thì lát gặp không phải là anh trai 22 tuổi đâu, mà là trận đòn của anh trai 22 tuổi đấy."

 

【Cái đồ thiếu đòn: Em sai ùi anh ưi TT, nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta mà, kỷ niệm bảy năm đó.】

 

【Cái đồ thiếu đòn: Là giọng của anh hai 22 tuổi nè! Quả nhiên khác hẳn giọng anh lúc 21 tuổi!】

 

Chu Lạc Thạch gửi tin nhắn thoại: "Khác chỗ nào?"

 

【Cái đồ thiếu đòn: Nghe hay hơn ạ, như thanh âm của tự nhiên ấy, hì hì, anh hai yêu dấu cục cưng bảo bối của em ^_^】

 

Đúng lúc này, Từ Lệ gọi điện tới: "Cục cưng, con về đến nhà rồi à?"

 

Chu Lạc Thạch "ừm" một tiếng: "Mẹ, mẹ tan làm chưa ạ?"

 

"Tan rồi. Mẹ với ba đang đi lấy bánh kem, em con tự bắt taxi về rồi, hai đứa ở nhà đợi ba mẹ nhé."

 

Chu Lạc Thạch đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn bầu trời đêm đen kịt cùng màn mưa nặng hạt mà lòng chợt dấy lên cảm giác bất an khó hiểu: "Mẹ về luôn đi, đừng lấy bánh kem nữa."

 

"Sinh nhật sao có thể thiếu bánh kem được." Giọng bà dịu dàng. "Nhanh thôi, con với em ở nhà xem TV đi."

 

Sau khi cúp máy, vừa hay Bryan mở cửa bước vào, phấn khởi nhào tới ôm chầm lấy eo hắn: "Anh hai! Sinh nhật vui vẻ!"

 

Chu Lạc Thạch xoa mái tóc ướt sũng của đứa nhóc: "Đi gội đầu rồi sấy khô đi."

 

Bryan cười hì hì đặt cặp sách xuống: "Anh ơi, lát nữa em tặng quà cho anh!"

 

"Ừ."

 

Trên ti vi, chương trình Thời sự đang phát sóng trực tiếp tin tức quốc tế, giọng phát thanh viên đều đều: "Bản tin đặc biệt. Vào 10 phút trước, Johnson, người thừa kế duy nhất của gia tộc Smith - một tập đoàn tài chính bí ẩn tại quốc gia A, đã gặp phải một vụ tấn công kh ủng bố. Sức công phá của vụ nổ đã san bằng cả một khu phố. Hiện Johnson đang được cấp cứu, tình trạng vẫn chưa rõ."

 

Trên màn hình là khung cảnh ở phía bên kia Trái Đất, lúc đó trời còn chưa rạng sáng, khắp nơi chỉ là một đống đổ nát hoang tàn, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Một người đàn ông lớn tuổi, vẻ mặt uy nghiêm nhưng không giấu được bi thương đang được các vệ sĩ vây quanh, vội vã bước vào phòng cấp cứu.

 

Giọng nói đều đều của phát thanh viên vẫn tiếp tục: "Johnson là con trai duy nhất của ông Smith. Nếu cậu ta không may qua đời, gia tộc Smith sẽ không còn người nối dõi, liệu khối tài sản khổng lồ sẽ rơi vào tay ai? Phải chăng đây là dấu hiệu cho sự sụp đổ của một đế chế, hay một mãnh hổ khác sẽ vươn lên thống trị..."

 

Chu Lạc Thạch ngồi trên sofa, lơ đãng bấm chuyển kênh liên tục.

 

Gội đầu xong, Bryan hào hứng chạy xuống lầu: "Anh ơi!"

 

Chu Lạc Thạch nhíu mày nhìn đối phương: "Chạy gì thế?"

 

"Anh sao thế, anh hai?" Bryan vốn rất biết nhìn sắc mặt mà đoán ý, "Tâm trạng anh không tốt ạ?"

 

Chu Lạc Thạch day day mi tâm, cố nén xuống cảm giác bồn chồn, khó chịu không rõ nguyên do trong lòng. Hắn thầm nghĩ, đều tại cơn mưa này.

 

"Không có gì."

 

Rồi hắn hỏi thêm: "Trước khi về nhà em có gặp mẹ không?"

 

Bryan ngoan ngoãn gật đầu: "Em có đến văn phòng gặp mẹ, mẹ lái xe đi lấy bánh kem rồi ạ. Mẹ mặc váy len nhung màu đỏ, em lo mẹ bị gió lạnh, nhưng mẹ nói có... có cái đồ thần... thần... Quang khí thần gì cho chân ấy?"

 

"Quang chân Thần Khí*?" Chu Lạc Thạch bị chọc cười, cảm giác bất an trong lòng vơi đi phần nào.

 

(Chú thích: Nguyên văn là "光腿神器" tức dụng cụ thần kỳ giúp chân trần. Đây là tên gọi thông dụng ở Trung Quốc cho loại quần tất dày, có lớp lót nỉ bên trong để giữ ấm vào mùa đông, nhưng lớp ngoài thường có màu da để tạo hiệu ứng như đang để chân trần.)

 

"Đúng, đúng đúng đúng! Là cái thành ngữ đó ạ."

 

"..." Chu Lạc Thạch cạn lời. "Không phải cứ hễ bốn chữ là thành ngữ đâu. Đây không phải thành ngữ, cấm nhớ linh tinh."

 

Bryan gật đầu lia lịa: "Em nhớ rồi, anh hai. Em nhớ anh lắm, nên muốn về nhà gặp anh trước. Mẹ dặn em bắt taxi phải cẩn thận, không được đi xe của tài xế nào có điểm đánh giá dưới 4.95 sao!"

 

"Bảo em đừng nhớ lung tung, thế mà lại nhớ kỹ cái này à?"

 

Bryan vội nói lại: "Em quên sạch rồi, quên không còn gì luôn, còn sạch hơn cả quang chân thần khí nữa."

 

Chu Lạc Thạch khẽ cười, búng nhẹ vào trán em trai.

 

Bryan tìm một bộ phim, hai anh em dựa vào sofa cùng xem. Phim chiếu được một nửa, Chu Lạc Thạch lại càng thấy bất an, liên tục mở lịch sử cuộc gọi. Cuộc gọi gần nhất với mẹ đã cách đây 1 tiếng đồng hồ.

 

Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm lớn đột ngột vang lên, kèm theo ánh chớp lóe sáng.

 

Chu Lạc Thạch bấm số gọi đi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

 

"Cục cưng, ba mẹ lấy được bánh kem rồi, đang trên đường về nhà đây." Giọng Từ Lệ vang lên.

 

Chu Lạc Thạch khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, mẹ, hai người lái xe cẩn thận nhé."

 

"Tiểu Thạch Đầu, con với em nhớ sắp xếp hành lý đấy." Giọng Chu Khánh Ân truyền qua bluetooth trên xe vào điện thoại, lẫn theo tiếng nhiễu sóng rè rè. "Sáng mai cả nhà ta bay đi Moscow rồi, tiếc là tối nay không được uống rượu."

 

Chu Lạc Thạch đáp: "Ba à, ba lúc nào cũng chỉ nghĩ đến uống rượu thôi."

 

Chu Khánh Ân cười ha hả: "Dân nghệ sĩ chúng ta mà, không uống rượu thì sao được?"

 

Từ Lệ cười khẩy: "Con nghe xem, ông ấy giỏi kiếm cớ cho mình chưa kìa."

 

Nghe thấy tiếng cười nói bên đó, tâm trạng thấp thỏm của Chu Lạc Thạch mới dần yên lại: "Vậy con cúp máy trước, ba mẹ tập trung lái xe nhé."

 

"Ừ."

 

Bộ phim vẫn tiếp tục chiếu, Chu Lạc Thạch kiên nhẫn xem thêm một lúc, đợi mãi cho đến khi nhạc cuối phim vang lên mà ba mẹ vẫn chưa về.

 

Lại một tia chớp nữa lóe lên.

 

Chu Lạc Thạch bấm gọi lần nữa.

 

"Bị kẹt xe rồi... hôm nay mưa lớn lắm." Tiếng nhiễu sóng rè rè từ bluetooth trên xe, giọng nói bên kia nghe không rõ, "Cục cưng, ba mẹ..."

 

Một tiếng sấm vang trời bất ngờ nổ vang, át cả tiếng nói bên kia.

 

Một nỗi hoảng loạn vô cớ không thể diễn tả đột nhiên bao trùm lấy tâm trí Chu Lạc Thạch. Thanh niên vội đi ra huyền quan, vơ lấy chìa khóa, giọng hoảng hốt: "Mẹ? Mẹ ơi?"

 

Vài giây sau, giọng nói bên kia mới khôi phục trở lại: "Lúc nãy bị ngắt quãng phải không con? Có phải do sấm không?"

 

"Mẹ, mẹ nghe được không ạ?" Chu Lạc Thạch nói, "Con muốn nói với mẹ là công việc kia con không làm nữa, con từ chối offer của bên nhân sự rồi. Mẹ nói đúng, sức khỏe là quan trọng nhất, con..."

 

Hắn nói rất nhanh, tựa như sợ bỏ lỡ điều gì, nhưng đáp lại chỉ là tiếng nhiễu sóng rè rè.

 

"Mẹ ơi?"

 

Chu Lạc Thạch nắm chặt chìa khóa đẩy cửa ra, ngoài hành lang tối đen như mực.

 

Lại vài giây nữa trôi qua, thanh âm đứt quãng vì tín hiệu kém truyền đến: "Cục cưng... con đợi... nói chuyện, không... gấp..."

 

Mu bàn tay đang nắm chặt điện thoại của hắn nổi đầy gân xanh, các đốt ngón tay trắng bệch.

 

Bryan lấy áo khoác choàng lên người anh trai, nắm lấy bàn tay còn lại của hắn, ánh mắt đầy lo lắng.

 

May thay, tín hiệu đã được khôi phục.

 

Giọng Từ Lệ truyền đến: "Cục cưng, con đừng vội, chuyện này đợi mẹ về rồi mình nói chuyện tiếp. Mẹ cũng có chỗ chưa đúng."

 

Chu Lạc Thạch từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt: "Vậy con đợi hai người về, ba mẹ lái xe cẩn thận."

 

"Chỉ có đoạn này kẹt xe nghiêm trọng thôi," Chu Khánh Ân nói. "Đợi lên được cầu vượt là ổn rồi. Mưa to quá..."

 

Chu Lạc Thạch lặp lại: "Lái xe cẩn thận nhé ba. Đi chậm một chút thôi."

 

"Yên tâm đi."

 

Sau khi cúp máy, Chu Lạc Thạch đứng ngay ở cửa, tim nhói lên khe khẽ, bàn tay đang buông thõng cũng nhẹ tênh.

 

"Anh ơi?" Bryan khẽ gọi, đoạn cầm lấy chiếc ô ở huyền quan, "Chúng mình đi tìm ba mẹ đi."

 

Chu Lạc Thạch liếc nhìn em trai, vài giây sau mới lấy lại được lý trí, đoạn đóng cửa lại: "Mưa to thế này, tài xế không nhận cuốc đâu. Bên đó lại đang kẹt xe, mình qua cũng chỉ phiền thêm thôi."

 

Thấy ánh mắt Bryan tràn đầy lo lắng lẫn sốt ruột, Chu Lạc Thạch xoa đầu em trai: "Yên tâm, tay lái của ba vững lắm."

 

Bryan nắm lấy tay hắn: "Anh ơi, anh cũng đừng lo quá.

 

"Ừ."

 

Màn đêm càng lúc càng dày đặc, mưa như trút nước, chớp giật liên hồi, sấm rền vang như tiếng gầm thét. Đây là trận mưa bão lớn nhất trong vòng mười năm qua.

 

Chu Lạc Thạch đứng trước cửa sổ, nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không kìm được mà bấm số gọi đi.

 

Từ đầu dây bên kia, hắn thoáng nghe thấy giọng của Chu Khánh Ân.

 

"Yên tâm, lên cầu vượt rồi."

 

"Vâng, ba." Chu Lạc Thạch vơ lấy ô và chìa khóa ở huyền quan, "Con xuống dưới nhà đón hai người đây."

 

Từ Lệ cười nói: "Cục cưng, sao hôm nay chu đáo thế nhỉ? À đúng rồi, mẹ còn chưa chúc mừng sinh nhật con đấy."

 

Chu Lạc Thạch cười gượng, thần kinh căng như dây đàn: "Ba, mẹ, hai người đừng nói chuyện nữa, tập trung lái xe đi ạ."

 

"Được rồi."

 

Màn hình điện thoại nóng ran áp chặt bên tai, Chu Lạc Thạch dẫn Bryan xuống lầu, đứng đợi ở cổng khu dân cư. Ở cả hai đầu dây, âm thanh nền đều là tiếng mưa xối xả.

 

Chu Lạc Thạch lắng nghe tiếng mưa rơi, cố gắng ước lượng thời gian ba mẹ về đến nhà. Hắn nhìn chăm chăm vào kim giây đồng hồ không chớp mắt, mỗi giây trôi qua đều dài tựa một năm.

 

Mười phút sau, Chu Khánh Ân nói: "Bây giờ ba mẹ xuống cầu đây."

 

Xuống cầu xong chỉ cần qua thêm một con phố nữa là về đến nhà, lòng Chu Lạc Thạch thoáng nhẹ nhõm.

 

Đột nhiên, tiếng thét của Từ Lệ xé toạc màn mưa dày đặc, át cả tiếng mưa như trút nước đang bao trùm mọi âm thanh: "Xe tải! Cẩn thận!"

 

Cả người Chu Lạc Thạch run lên bần bật: "Mẹ?"

 

Tiếng phanh xe rít lên chói tai gần như xé rách màng nhĩ, ngay sau đó là một tiếng va chạm khủng khiếp, còn lớn hơn cả tiếng nổ trong bản tin quốc tế lúc nãy.

 

Chu Lạc Thạch sải bước vào màn mưa, vẻ mặt trống rỗng thất thần, miệng máy móc lặp lại: "Mẹ ơi? Ba ơi?"

 

Đáp lại hắn chỉ còn lại tiếng mưa rơi vô tận.

 

Ngón tay thanh niên co giật, chiếc điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất, làm nước mưa bắn tung tóe.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.