🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy ngày tiếp theo, tác dụng phụ của việc dừng thuốc bắt đầu thể hiện dần.

 

Các loại thuốc hỗ trợ tinh thần về cơ bản đều có mức độ lệ thuộc và gây nghiện khác nhau. Một khi ngừng sử dụng, cả cơ thể lẫn tâm lý đều sẽ xuất hiện các triệu chứng khác nhau. Đầu tiên là về mặt thể chất như mất ngủ, ớn lạnh, buồn nôn. Nhưng những thứ đó chỉ là thứ yếu, điều khó chịu đựng nhất vẫn là cảm giác tâm trí bị giày vò.

 

Nỗi sợ hãi chôn vùi sâu trong ký ức chưa bao giờ thực sự nguôi ngoai: đêm đông, vòng đu quay, băng ghế dài màu đen,... Tất cả đã tạo thành một tảng băng chìm chưa từng hé lộ trong tiềm thức của Bryan, lúc nào cũng chực chờ kéo cậu chìm xuống.

 

Tâm trạng lên xuống thất thường, nhưng phần lớn thời gian đều chìm trong u ám và cáu kỉnh. Khao khát khát máu cứ trồi sụt trong tâm trí. Bryan chỉ im lặng, mọi h@m muốn diễn đạt đột nhiên biến mất, cứ thế co ro bên cạnh anh trai. Thế nhưng, con quỷ trong tiềm thức lại thì thầm trong đầu rằng, chính Chu Lạc Thạch là người đã vứt bỏ cậu, là nguyên nhân khiến mọi chuyện trở thành thế này. Từng giây từng phút trôi qua, Bryan đều phải đối mặt với những thanh âm không ngừng vang vọng trong đầu.

 

Chu Lạc Thạch xin nghỉ phép vài ngày để ở nhà với em trai.

 

Hắn lấy chăn, nệm và áo khoác hồi đại học từ trong tủ quây thành một cái ổ cho em trai. Mấy ngày nay, thanh niên cứ hay co ro trong khe hẹp giữa bàn trà và sofa, vừa ôm chân vừa tựa cằm lên đầu gối nhìn hắn. Ánh mắt khi thì bi thương, lúc lại phẫn uất, thi thoảng lại đầy tủi hờn, cứ như vậy mà dõi theo Chu Lạc Thạch hàng giờ đồng hồ.

 

Ai kia chỉ lặng lẽ ở bên làm bạn, vì bây giờ vẫn chưa phải lúc để trò chuyện. Hắn cứ thế làm việc của mình. Nhưng tiếng lật sách, tiếng gõ bàn phím, và cả những cuộc điện thoại trong giây lát đều có thể vỗ về sợi dây thần kinh vốn đang căng như chão vô cùng nhạy cảm của Bryan dịu đi đôi chút.

 

Mỗi lần anh trai đứng dậy, Bryan lại mở to đôi mắt đỏ ngầu mà dõi theo, cả người run rẩy. Và Chu Lạc Thạch sẽ nói "Anh xuống lầu lấy đồ, muốn đi thì theo anh." hoặc "Anh ra ngoài đi dạo một lát, muốn theo thì thay quần áo đi."

 

Bryan do dự một lúc lâu rồi mới chậm rãi theo sau. Việc cơ thể mệt mỏi, không muốn cử động cũng là một trong những phản ứng khi dừng thuốc.

 

Chu Lạc Thạch sẽ đợi ở huyền quan. Con người này có lúc chẳng kiên nhẫn chút nào, nhưng có khi lại kiên nhẫn lạ thường, ví như lúc này đây. Hắn xách ấm nước đi tưới cây, dịch chuyển mấy món đồ trang trí ở huyền quan, hoặc thậm chí châm một điếu thuốc chứ tuyệt nhiên không thúc giục, thong thả đợi em trai sửa soạn xong rồi cùng đi.

 

Khi đi trên đường, thỉnh thoảng Bryan sẽ bất chợt ôm chầm lấy người bên cạnh, vùi mặt vào hõm vai hắn hít sâu khiến người đi đường ai nấy đều ngoái nhìn. Chu Lạc Thạch sớm đã quen với chuyện này, chỉ thành thục xoa xoa gáy đối phương, ghé sát tai dỗ dành: "Được rồi."

 

"Anh... anh ơi..." Bryan lặp đi lặp lại bằng giọng khàn khàn, dường như chỉ biết mỗi hai từ ấy.

 

Đi được một lúc, Chu Lạc Thạch nổi cơn thèm ăn bèn mua cánh ngỗng và đùi gà kho để vừa đi vừa gặm, thỉnh thoảng lại đưa phần sụn giòn ở gốc đùi với gốc cánh qua cho em trai: "Gặm đi. Anh ghét ăn sụn."

 

Hai người cứ thế đi một mạch, đến mức hai bên quai hàm của Bryan cũng mỏi nhừ vì gặm.

 

Sau vài ngày phép ngắn ngủi, Chu Lạc Thạch trở lại làm việc, tiện thể đưa em trai kè kè theo bên mình không rời nửa bước.

 

Buổi trưa, hai người lái xe ra ngoài ăn cơm, Bryan ủ rũ cuộn mình trên ghế phụ, khoác chiếc áo cũ thời đại học của anh trai trên người. Thỉnh thoảng, cậu lại đưa lên mũi ngửi ngửi, mân mê sờ s0ạng rồi dụi mặt vào áo. Thời gian còn lại thì cứ ngồi thẫn thờ, trông chẳng khác nào một chú cún con bị chuốc thuốc ngủ, ỉu xìu lờ đờ.

 

Chu Lạc Thạch dừng xe trước cửa một tiệm hoành thánh, tắt máy rồi tháo dây an toàn: "Anh biết giai đoạn đầu rất khó khăn, nhưng lạm dụng thuốc lâu dài sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể. Cho nên, em phải kiên nhẫn một chút, tin vào bản thân mình, cứ từ từ thích nghi từng bước một. Có được không?"

 

Lắng nghe thanh âm trầm ổn, chậm rãi lại vô cùng dịu dàng, Bryan níu tay hắn, uể oải đáp: "Ưm... vâng, em biết rồi, anh hai, anh..."

 

"Nếu thấy khó chịu trong người, không chịu nổi thì nói anh biết ngay, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

 

"Em không sao." Bryan cố gượng dậy tinh thần, lòng đầy áy náy: "Anh hai, em xin lỗi. Anh ơi... sờ sờ em đi... anh ơi..." Nói đoạn lại ghé sát mặt vào.

 

Chu Lạc Thạch xoa nhẹ lên mặt em trai, day day đến khi làn da tái nhợt dần ửng hồng: "Rồi rồi, anh đói rồi, đi ăn thôi."

 

Hai người chọn một bàn trong góc khuất nhất, gọi hai bát hoành thánh. Một bát cay, một bát nước trong. So với bát hoành thánh cay đã gần cạn của Chu Lạc Thạch, bát hoành thánh nước trong trước mặt Bryan vẫn còn nguyên.

 

Chu Lạc Thạch hỏi: "Em không ăn à?"

 

Bryan yếu ớt đáp: "Nuốt không trôi, anh ơi..." Sau khi ngưng thuốc, dạ dày cứ nhộn nhạo chẳng thiết tha ăn uống gì, thậm chí nhìn thấy đồ ăn còn nảy sinh cảm giác chán ghét trong lòng.

 

Chu Lạc Thạch im lặng nhìn em trai hai giây, rõ ràng đã nghe ra ý làm mình làm mẩy trong câu nói ấy. Người đàn ông thầm nghĩ, xem ra bản thân lỡ đồng ý quá sớm rồi. Đáng lý phải đợi đối phương cai thuốc hẳn mới nhận lời yêu đương. Như vậy, hắn có thể liên tục dùng cái tên "Hướng Vãn Thanh" để k1ch thích trong quá trình cai thuốc. Chẳng phải lần trước đi ăn cá, vừa nghe thấy hắn trò chuyện với Hướng Vãn Thanh, Bryan đã chủ động ăn rất nhiều đó sao? Thậm chí còn ăn đến mức bị đầy bụng.

 

Nuốt không trôi à? Hừ, làm bộ làm tịch!

 

Nhưng giờ hai người đã chính thức thành đôi, nếu lại dùng người khác để k1ch thích bạn trai mình thì không còn thích hợp nữa. Chưa kể, cách thức này vốn dĩ quá tầm thường, chỉ được cái đơn giản dễ dùng.

 

Không sao, đổi cách khác là được.

 

Là một chuyên gia nghiên cứu giáo dục thanh thiếu niên từ nhỏ, Chu Lạc Thạch có thể nói là tinh thông đủ mọi ngón nghề, cương nhu đều có cả.

 

Đi đường này không được thì ta đổi đường khác.

 

Người đàn ông đặt đũa xuống bàn: "Vậy đưa đây, anh chưa no."

 

Bryan áy náy: "Em xin lỗi..."

 

Cậu kéo chiếc ghế vốn đã gần lại sát hơn đến mức chân đôi bên chạm vào nhau, dùng thìa múc một viên hoành thánh đưa đến bên miệng anh trai: "Anh ơi, là lỗi của em, làm miệng anh mất ngon."

 

"Yên tâm, anh vẫn ăn rất ngon." Chu Lạc Thạch cụp mắt nhìn viên hoành thánh của tô nước trong kia, bình tĩnh nói: "Anh muốn ăn nhân thôi, không thích ăn vỏ."

 

Khác với sự xuề xòa trong sinh hoạt thường ngày, Chu Lạc Thạch phải gọi là chúa tể kén ăn. Mà từ bé đến lớn, Bryan đã quen giải quyết những phần anh trai không muốn ăn.

 

Thói quen này đã ăn sâu vào tận xương tủy.

 

"Vậy anh hai ăn nhân, em ăn áo bánh." Bryan buột miệng nói mà không cần suy nghĩ.

 

Lời vừa dứt, Chu Lạc Thạch đã cắn mất phần "thịt" của viên sủi cảo. Hàng răng trắng đều cắt đúng ngay phần nhân, chừa lại lớp vỏ mỏng nổi bồng bềnh trên muỗng, trôi theo nước dùng.

 

"Được thôi." Chu Lạc Thạch ngả người ra sau ghế, "Ăn đi."

 

Bryan ngẩn người một lúc, cảm thấy như bản thân vừa bị lừa. Đến khi hoàn hồn, Chu Lạc Thạch lại thong thả tiếp lời: "Mau lên, anh muốn ăn nhân của viên tiếp theo."

 

"..." Bryan liếc chiếc thìa. Viên hoành thánh vốn đáng ghét ghê gớm tự dưng trở nên đáng yêu lạ thường, như thể từ trắng đen đơn sắc biến thành rực rỡ sắc màu.

 

Ý nghĩ mình đang cùng anh trai ăn chung một viên hoành thánh chợt lóe lên trong đầu khiến dạ dày trống rỗng đột nhiên dâng lên một niềm khao khát. Cậu cúi đầu, ăn hết phần vỏ hoành thánh.

 

Những viên hoành thánh tiếp theo, viên nào cũng từ trắng đen chuyển thành rực rỡ sắc màu sau khi được anh trai ăn qua.

 

Hai người cứ thế chia nhau ăn hết bát hoành thánh nước trong. Chu Lạc Thạch bưng bát húp một ngụm, đoạn đẩy sang trước mặt em trai: "Húp hết đi."

 

Đến nước dùng cũng lấp lánh.

 

Bryan chậm rãi uống cạn. Cái dạ dày vốn khó chịu suốt cả buổi giờ ấm áp hơn hẳn, tinh thần cũng phấn chấn lên không ít. Cậu áp sát lại: "Anh ơi, sờ sờ đi..."

 

Chu Lạc Thạch xoa đầu cậu, sau đó hôn lên môi em trai: "Ngoan."

 

Bryan được cưng quá hóa sợ, lắp bắp nói: "Nữa, nữa đi anh... muốn thêm... anh ơi... hôn hôn."

 

Nhưng người đàn ông đã đứng dậy, tiện tay véo nhẹ tai đối phương: "Đi nào."

 

Bryan vội vàng theo sau, vừa nhìn điện thoại vừa đọc thành tiếng: "...Vỏ bánh. Anh hai, sao nãy anh không sửa cho em?"

 

Chu Lạc Thạch bật cười: "Thì ra cũng tự biết mình nói sai à?"

 

Vừa rồi, sau khi lỡ nói "áo bánh", Bryan bỗng thấy có gì đó sai sai bèn nhắn tin hỏi thầy Lâm, nhờ đó mới biết cách nói đúng phải là "vỏ bánh". 

 

"Hồi xưa anh toàn sửa cho em." 

 

Thưở bé, hai người đã không biết bao nhiêu lần cùng nhau đi học về. Bryan cứ ríu rít kể chuyện suốt dọc đường, còn Chu Lạc Thạch thì vừa nghe vừa nhai đồ ăn vặt, thỉnh thoảng sửa lại lỗi ngữ pháp và từ vựng cho em trai, tích đủ năm lỗi thì sẽ được một cái cốc đầu.

 

Ánh nắng ban chiều ấm áp chiếu lên người, Chu Lạc Thạch nói: "Đang yêu mà cứ chăm chăm bắt lỗi người yêu thì còn ra thể thống gì nữa?"

 

Bryan nhớ lại nụ hôn chuồn chuồn nước vừa rồi. Mỗi lần kén ăn trước đều bị mắng, đây là lần đầu tiên cậu nhận được một nụ hôn thay vì lời trách phạt. Thanh niên đuổi theo, hỏi: "Vậy vừa rồi... ngài dùng phương pháp của anh trai, hay là của chồng vậy ạ?"

 

Chu Lạc Thạch ngậm điếu thuốc cười khẩy, liếc xéo em trai một cái, trong mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ. Cũng may là có mode "người yêu" kìm lại, bằng không bật mode anh trai nóng tính lên thì...

 

Kén ăn hả? Không chịu ăn cơm hả? Có chuyện gì mà một trận đòn không giải quyết được cơ chứ?

 

Lòng Bryan ngọt lịm như có cả hũ mật ong đổ vào tim, nũng nịu ôm lấy cánh tay người đàn ông: "Chồng ơi, anh dịu dàng thật. Nếu là anh trai, thì anh sẽ dùng cách gì ạ?"

 

Chu Lạc Thạch dừng bước, cong ngón tay cốc cho Bryan một cái vào đầu rồi thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Làm màu, đáng bị ăn đòn."

 

Bên đường, một ông lão bán kẹo hồ lô đang cất tiếng rao, những xâu quả đỏ mọng trông trong veo lóng lánh, đẹp vô cùng.

 

Bryan chọn một xâu dâu tây bọc đường đỏ tươi đẹp mắt, lon ton chạy đến bên cửa sổ xe: "Anh ơi, trông ngọt chưa này."

 

Chu Lạc Thạch hạ cửa kính xe xuống rồi vào mode "anh trai", vẻ mặt lạnh lùng nói: "Không ngọt thì em ăn đòn đấy."

 

Bryan vội nói: "Anh ăn chóp dâu, em ăn cuống dâu."

 

Qua ô cửa sổ xe, hai người mỗi người cắn một miếng. Chu Lạc Thạch cắn phần đầu đỏ mọng ngọt lịm, còn Bryan ăn phần đuôi hơi chua, thậm chí còn nhai luôn cả cuống lá xanh.

 

Về đến văn phòng, Chu Lạc Thạch bảo em trai bóc một kiện hàng chuyển phát. Bên trong là chiếc lều nhỏ bằng lông mềm mại cao chừng nửa mét, đủ cho một người lớn co mình nằm bên trong. Nó được đặt sát tường, vừa khéo bị bàn làm việc che khuất. Nếu đứng ngoài cửa sẽ không thể nhìn thấy gì bên trong.

 

Dựng xong lều, Chu Lạc Thạch lại lấy quần áo cũ của mình trải vào trong, đặt thêm một chai nước khoáng rồi kéo ghế ngồi xuống: "Ổ nhỏ của em, dùng tạm nhé."

 

Bryan cởi áo khoác và giày rồi chui vào trong chiếc lều lông như một chú chó con. Đằng sau lưng là tường, còn trước mặt là ghế và chân của anh trai. Thanh niên tựa cằm lên đầu gối người đàn ông, một lần nữa tìm lại được cảm giác an toàn.

 

Chu Lạc Thạch theo thói quen dùng đầu gối thúc nhẹ cằm em trai, mở máy tính: " Nếu ngủ thì đừng để nước dãi rớt lên quần anh."

 

Bryan tủi thân đáp: "Anh ơi, lúc ngủ em không có chả y nước miếng đâu mà."

 

Chu Lạc Thạch búng tay. Bryan vừa nghe tiếng ngẩng đầu lên thì "tách" một tiếng, đèn flash loé sáng. Vài giây sau, máy in trên bàn đã nhả ra một tấm ảnh.

 

Chu Lạc Thạch đặt điện thoại xuống, cầm tấm ảnh rồi dùng một chiếc ghim nhỏ cài nó lên cửa lều.

 

Bryan: "..."

 

Chu Lạc Thạch bắt đầu làm việc: "Muốn nói chuyện thì cứ gọi anh."

 

Để đáp lại, Bryan dụi dụi cằm vào chân hắn.

 

Văn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím khe khẽ. Giữa khung cảnh tĩnh lặng, cảm xúc lại càng dễ bùng phát dữ dội.

 

Bryan úp mặt vào chân anh trai, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Mấy ngày gần đây cậu đã làm rất nhiều chuyện vô ích. Tỷ như cho người nhổ bỏ băng ghế dài màu đen trước tòa nhà công ty quản lý rồi nung chảy thành sắt, hoặc cho người tháo dỡ vòng đu quay.

 

Thế nhưng, băng ghế dài màu đen và vòng đu quay vẫn còn đó trong tâm trí, tồn tại giữa nỗi sợ hãi của cậu.

 

Đương lúc bản thân chìm trong sợ hãi và tức giận đến nghẹt thở, một bàn tay đặt lên gáy, nhẹ nhàng vuốt v e từ sau tai xuống đến cằm.

 

Bryan lại có thể hít thở được rồi.

 

Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, vành mắt ai kia đã hoe hoe đỏ. Cậu há miệng cắn nhẹ lên chân anh trai, cuối cùng vẫn không kìm được mà thỏ thẻ: "...Anh ơi."

 

Chu Lạc Thạch gõ xong ký tự cuối cùng, khẽ cử động cái chân đã bị đè đến tê rần, đoạn ngả người ra sau ghế, ra vẻ chăm chú lắng nghe như đang tiếp khách: "Ừ, nói đi em."

 

Mấy chữ này tựa hồ có một sức mạnh vô hình nào đó khiến phòng tuyến trong lòng Bryan bỗng chốc sụp đổ.

 

"Năm đó... vòng đu quay." Cậu chậm rãi nói, "Anh hỏi, em có muốn hôn anh không? Chưa đầy năm giây, anh đã đẩy em ra... nói... không cần em nữa."

 

"Chiếc ghế đen, anh nói.... tỏ tình với anh đi." Bryan nhận ra bản thân đang nói năng lộn xộn hết cả lên, bèn ngừng lại một chút: " Thứ tiếng Trung vụng về của em có làm anh khó chịu không?"

 

Chu Lạc Thạch yên lặng nghe đối phương rồi hỏi: " Em thấy anh có kiên nhẫn với khách hàng không?"

 

Bryan nghĩ một lát: "Rất kiên nhẫn ạ."

 

"Đến người lạ anh còn kiên nhẫn được, vậy thì tại sao lại không thể kiên nhẫn với em chứ?" Chu Lạc Thạch nhìn đồng hồ, "Em có hai tiếng đồng hồ, cứ từ từ nói."

 

"Anh hai, anh ơi..." Bryan lặp đi lặp lại, "Anh đưa em đi hẹn hò, xem phim, đến công viên giải trí... Anh nói sẽ dạy em trượt băng, dẫu em học không được cũng không mắng. Anh dẫn em đi vòng đu quay, đồng ý cho em ngồi lên đùi. Hôm đó, anh dịu dàng nhất... vậy mà lại chỉ để vứt bỏ em."

 

Chu Lạc Thạch nhìn xoáy tóc vàng hoe trên đỉnh đầu ai kia, dùng ngón tay chọc nhẹ vào đó: "Nói tiếp đi."

 

"Sau này, sau này... em cầu xin quản gia, khó khắn lắm mới có được cơ hội gọi điện. Vậy mà anh không thèm để ý đến em, đến một lần cũng không... Em đã lo lắng vô cùng... rồi lại nhận được ảnh, là ảnh anh cùng chị ấy đi chợ, ăn cơm... Bó hoa trên tay người ta... cũng là anh mua. Tất cả xảy ra vào đúng lúc anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến em."

 

Bryan cứ luyên tha luyên thuyên những tủi hờn đã chịu đựng suốt bao năm qua, sau đó bỗng ngẩng đầu lên. Giây phút bắt gặp ánh mắt của Chu Lạc Thạch, vành mắt cậu chợt hoen đỏ.

 

"Em hận anh lắm." Cậu thì thào, "Em hận anh, anh ơi... Nhưng điều em căm ghét nhất là, ngay cả trong khoảng thời gian bản thân hận anh nhất, tình yêu dành cho anh vẫn lớn hơn căm hận rất nhiều. Từng giây từng phút kể từ khi biết anh, mỗi lần đối diện với anh, tình yêu luôn chiến thắng thù hận."

 

Đoạn này được Bryan nói bằng tiếng Anh, bởi cậu không tài nào thốt ra nổi ba chữ "em hận anh" bằng tiếng Trung sau khi hai người đã yêu nhau.

 

"Anh biết rồi." Chu Lạc Thạch nói, "Còn gì muốn nói nữa không?"

 

Bryan lắc đầu.

 

"Vậy em có muốn anh xin lỗi em không?"

 

Bryan lập tức lắc đầu mạnh hơn: "Anh hai không bao giờ cần phải xin lỗi cả."

 

"Ừm, anh cũng không định xin lỗi vì chuyện này. Bởi nếu được làm lại, lựa chọn của anh vẫn không thay đổi. Có lẽ anh sẽ xử lý theo cách trưởng thành hơn, nhưng kết quả vẫn vậy." Chu Lạc Thạch dùng sức kéo em trai từ dưới đất lên, để đối phương ngồi đối mặt trên đùi mình.

 

Bị nói thẳng ra như vậy, vẻ mặt Bryan lộ rõ vẻ tổn thương, ánh mắt né tránh.

 

"Nào, nhìn anh này." Chu Lạc Thạch nắm cằm, ép cậu ngẩng đầu để đôi bên nhìn nhau ở cự ly gần. " Anh muốn nói với em rằng, mỗi người đều sẽ trưởng thành theo những cách khác nhau. Em cũng vậy, anh cũng thế. Trở thành phiên bản tốt hơn rồi gặp lại hoặc trùng phùng, chẳng phải đó là một điều rất tốt đẹp hay sao?"

 

Bryan ngây người nhìn sâu vào mắt anh trai. Chúng sâu thẳm tựa biển cả, dường như có thể dung chứa tất cả. Cậu bất giác bộc bạch nỗi sợ hãi: "Em tệ lắm, anh ơi... Em đã làm rất nhiều chuyện xấu."

 

Máu, dao, súng, gậy gộc dưới tầng hầm, làn khói đen cuồn cuộn từ tầng thượng của tòa nhà công ty quản lý,... Tất cả đều là những chuyện xấu xa cậu đã làm. 

 

Anh trai sẽ nghĩ sao về cậu đây? 

 

Dù không nói rõ, nhưng dường như Chu Lạc Thạch hiểu được suy nghĩ của đối phương, ngữ điệu bình thản: "Mỗi người trưởng thành đều có cách riêng để đối diện với cuộc sống, đó là quyền tự do của em. Chỉ cần không phản bội giá trị của bản thân, không hổ thẹn với lương tâm thì chẳng việc gì phải lo lắng cả."

 

Hòn đá đè nặng trong lòng Bryan cuối cùng cũng rơi xuống, đến cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

 

Chu Lạc Thạch thoải mái ngả người ra lưng ghế, đưa tay đặt lên gáy em trai: "Bây giờ im lặng nào, lắng nghe anh nói rồi điều chỉnh lại hơi thở."

 

"Hãy cảm nhận cảm xúc khi em nói ra những điều vừa rồi. Tủi hờn, đau lòng, tức giận, khó hiểu. Khi hít vào, hãy để chúng tràn vào lồ ng ngực, cảm nhận chúng, đừng sợ..." Giọng Chu Lạc Thạch trầm ấm dịu dàng. "Rồi khi thở ra, những cảm xúc ấy sẽ được giải phóng khỏi lồ ng ngực. Cố gắng để hơi thở của em thật dài và chậm."

 

"Không hít sâu được cũng không sao, cứ chờ lần hít vào thở ra tiếp theo, lặp lại chu trình vừa rồi cho đến khi những tạp niệm trong lồ ng ngực được loại bỏ sạch sẽ, đặt toàn bộ sự chú ý tập trung vào nhịp thở của mình."

 

Bryan rúc mặt vào hõm vai người đàn ông, lắng nghe từng lời chỉ dẫn mà từ từ điều chỉnh, hơi thở cũng dần trở nên bình ổn hơn.

 

Ngón tay Chu Lạc Thạch như đang lướt trên phím đàn piano, từ từ ấn nhẹ dọc theo sống lưng em trai: " Khi còn trong bụng mẹ, phần đầu tiên hình thành của con người chính là cột sống. Đây là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể."

 

Giọng nói trầm ấm du dương gần như kề sát vành tai khiến Bryan dù nhắm mắt nhưng tai vẫn cứ ong ong. Thanh niên cảm nhận được những ngón tay anh trai đang lần theo sống lưng mình xuống dưới. Đến khi lướt qua eo, mặt cậu bất giác đỏ bừng.

 

"I wish...... chúng ta cùng biến ra từ một tử c ung... Như vậy, em đã có thể ôm anh, trước cả khi anh chui ra đời."

 

Chu Lạc Thạch cười khẽ: "Một lời tỏ tình rất cảm động, nhưng vì cách diễn đạt tiếng Trung tệ hại của em mà sức hấp dẫn đã giảm mất 99% rồi."

 

"..." Bryan ngồi thẳng người dậy, đôi tai vẫn còn đỏ ửng, "Nói ra được khiến em thấy khá hơn nhiều lắm, anh à. Mấy ngày nay, em xin lỗi đã khiến anh khó chịu nhiều. Em sẽ sửa đổi."

 

Chu Lạc Thạch "ừm" một tiếng: "Không cần sửa đổi. Có điều, kể từ hôm nay, chủ đề này coi như cho qua. Sau này em có thể tâm sự những chuyện khác với anh, nhưng không được nhắc lại chuyện 'anh bỏ rơi em' nữa."

 

Bryan gật đầu, lúng túng nói: "Em không phải... Tường Lâm Tẩu."

 

Chu Lạc Thạch ngạc nhiên nhướng mày: "Em cũng biết cả Tường Lâm Tẩu nữa à?"

 

"Em rất uyên bác về kiến thức ngữ văn đấy nhé."

 

Chu Lạc Thạch không nhịn được bật cười: "Ồ."

 

"Anh ơi, anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện của anh sau khi chúng mình xa nhau."

 

"Chẳng phải em đã điều tra mọi thứ rõ như lòng bàn tay rồi sao? Đến cả án treo 10 năm trước trong tay Hùng Thắng Lâm cũng biết cơ mà." Chu Lạc Thạch trêu. "Ồ, còn biết cả văn phòng luật sư của Hướng Vãn Thanh đang tranh giành vụ án với bên nào nữa."

 

"..." Quả thực ai kia đã điều tra mọi sự rất kỹ, nhằm qua thông tin của từng người mà tìm chút manh mối đây đó về anh trai.

 

Bởi vì cậu không dám điều tra Chu Lạc Thạch.

 

"Em muốn nghe anh kể cơ."

 

"Để sau đi." Chu Lạc Thạch nói, "Hơn nữa, lúc nãy anh đã nói với em rồi, mỗi người đều phải trưởng thành theo cách của riêng mình. Em cũng vậy, mà anh cũng thế."

 

Đột nhiên Bryan ngồi thẳng dậy: "Anh ơi, em có được coi là khách hàng không, là khách hàng của anh ấy ạ?"

 

Chu Lạc Thạch nói: "Em muốn nói gì."

 

"Trước đây, anh từng nói với em là sẽ thống nhất xưng hô cho đôi bên với khách hàng." Vẻ mặt Bryan phấn khích, vừa bóp chân cho hắn vừa nói: "Anh ơi, anh ơi, hì hì..."

 

Chu Lạc Thạch cầm cây bút trên bàn, dùng đầu bút lò xo chọc chọc vào lưng em trai phát ra tiếng 'cạch cạch': "Muốn anh gọi em là gì nào?"

 

"Anh... anh trai cục cưng bảo bối ơi... Em, em... anh cũng gọi em là cưng đi, được không ạ?" Bryan mong đợi hỏi.

 

Chu Lạc Thạch khẽ mỉm cười: "Được thôi."

 

Mắt Bryan sáng rực: " Hì hì, hì hì hì, còn gì nữa không ạ? Anh ơi? Anh nói đi ạ." 

 

Chu Lạc Thạch nhớ lại những lời Bryan vừa thổ lộ:

 

—— Tình yêu của em dành cho anh vĩnh viễn nhiều hơn hận thù, kể cả khi em ghét anh nhất.

 

Hắn nâng cằm em trai, ghé sát hôn lên đôi môi ấy: "Cảm ơn tình yêu của em."

 

Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa.

 

"Đi đi." Chu Lạc Thạch đẩy người đang ở trên mình xuống, "Chắc là tìm em đấy."

 

Bryan cũng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của vệ sĩ. Đã mấy ngày cậu không nói chuyện, có nhiều việc chưa giải quyết.

 

"Xã yêu, chồng cưng, anh trai cục cưng bảo bối. Em yêu anh."

 

"Ừm." Chu Lạc Thạch cầm bút lên bắt đầu viết gì đó.

 

Bryan lại gọi: "Xã yêu ơi."

 

Cậu nhớ lại những điều mình quan sát được mấy ngày nay. Mỗi lần kết thúc buổi tư vấn, anh trai đều tiễn khách ra cửa rồi gọi đúng danh xưng đã thỏa thuận, sau đó nói: "Lần sau gặp lại."

 

XX, lần sau gặp lại.

 

Ai kia vẫn không bỏ cuộc, gọi tiếp: "Xã yêu ơi."

 

Ám thị trong lời nói không thể nào rõ ràng hơn được nữa.

 

Chu Lạc Thạch không ngẩng đầu lên: "Đi ra đi."

 

Bryan: "..."

 

Thôi được, xem ra anh trai quên mất rồi.

 

Ai kia tiu nghỉu đi về phía cửa. Khi vừa nắm lấy tay nắm cửa đang định xoay, đằng sau chợt nghe thấy giọng nói.

 

"Lát nữa gặp nhé."

 

Tay nắm cửa mới vặn được một nửa.

 

"...Bé cưng."

 

Bryan tông cái "sầm" vào cửa, tạo ra một tiếng động lớn.

 

======

 

Editor có điều muốn nói: Tình yêu là chóp dâu ngọt lịm, nhân hoành thánh, miếng thịt cá được gỡ hết xương, xiên sườn nướng gạt hết ớt xanh :3

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.