Quý Thanh Lâm dám nói thẳng không?
Không! Hắn không dám nói!
Nhất là khi đằng sau còn có Mặc Tùng vểnh tai trắng trợn nghe lén, hắn dám nói mình bị đồ đệ mần thịt trong ảo cảnh à?
Hắn không chịu nổi chuyện mất mặt nhường này!
Hắn đưa tay lên miệng ho hai tiếng, vì không thể trả lời được nên đành đổi chủ đề, nghiêm túc nói:
"Con muốn về với vi sư hay là vẫn muốn ở lại đây?"
Tất nhiên hắn biết Tư Nhược Trần sẽ không rời đi, và hắn cũng sẽ không rời đi.
Tư Nhược Trần cúi đầu im lặng hồi lâu mới nói:
"Đồ nhi còn có chuyện quan trọng cần làm, không thể về cùng Sư Phụ ngay được, mong người thứ tội."
Quý Thanh Lâm bày ra bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận vung tay áo:
"Được, được lắm. Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta cho ngươi hoàn thành tâm nguyện. Đồ ngươi lấy của ta ta đã lấy lại, từ nay về sau ngươi muốn làm gì thì làm, ta cũng không quan tâm nữa!"
Nói xong hắn xoay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Chỉ còn lại Tư Nhược Trần đứng sững sờ một mình.
Bàn tay đang định nắm lấy vạt quần áo Quý Thanh Lâm cứng đờ trong không trung, cuối cùng tuyệt vọng rụt lại trong.
Không phải y không biết làm như vậy sẽ khiến Quý Thanh Lâm tức giận, mà là trong tương lai một ngày nào đó y sẽ đánh mất sự tự chủ, hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn phát điên.
Nếu y có thể làm điều gì đó cho hắn khi y còn tỉnh táo, rửa sạch sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/696336/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.