Liễu Dật Hàn từ trên cây nhảy xuống, y mặc áo bào màu lục, phong cách đơn giản, dáng vẻ như một cây trúc cao lớn, thong dong uyển chuyển.
Khuôn mặt y không mang vẻ yêu nghiệt như Tư Nhược Trần, mà mang sự thanh lãnh tao nhã, Quân Tử như Lan*. Cũng không có sát khí cầm quân giết địch như tướng quân bình thường, chỉ là mặt mày có chút sắt bén, mang theo khí chất người lạ chớ đến gần.
(Quân tử như Lan: Các bậc hiền nhân lấy hoa lan làm ẩn dụ cho đức hạnh của quân tử, là ẩn dụ quân tử giống như hoa lan, dù ở nơi suối xa, trong núi sâu non cao, hay gần gũi ở thế nhân, cũng không bao giờ truy cầu sự kính ngưỡng của người khác hay danh vọng.)
Lúc y bước đến, hơi nhướng đầu mày, dường như rất bất ngờ với lời của Tư Nhược Trần.
Quý Thanh Lâm tránh ra phía sau Mặc Tùng.
Hai tay giấu trong ống tay áo, hắn đang suy nghĩ có nên đợi Liễu Dật Hàn đến đây thì tìm cách đánh y bất tỉnh hay không.
Nhưng võ công của Liễu Dật Hàn không hề thấp, nếu thật muốn một chiêu đánh y bất tỉnh có lẽ không khả thi, chỉ cần y hô lên một tiếng thì thân phận của hắn sẽ bị bại lộ.
Kệ đi, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
Quý Thanh Lâm bước ra từ phía sau Mặc Tùng, lao tới trước mặt Liễu Dật Hàn, bịt miệng y lại, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn y.
Liễu Dật Hàn trừng to mắt.
Y vội vàng lùi lại, né được vài lần Quý Thanh Lâm duỗi tay muốn bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/696337/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.