"Chị Thu Thu..." Đôi môi Lâm Vãn Tình run rẩy: "Em..."
Đôi mắt Lâm Vãn Tình lập tức đỏ hoe, trái tim thắt lại.
Nàng nhìn Yến Thu quay đầu không để ý đến mình, cẩn thận từng li từng tí buông tay cô ấy ra, chậm rãi lùi ra khỏi phòng tập.
Trong phòng tập yên tĩnh không một bóng người, những sợi tóc Yến Thu ướt đẫm mồ hôi dính vào khuôn mặt.
Đau đớn từ đôi chân k*ch th*ch thần kinh, khiến mỗi hơi thở đều trở nên đau đớn và khó khăn.
Đợi đến khi Lâm Vãn Tình rời đi, Yến Thu siết chặt ngón tay, dùng sức đập vào tường.
Cô không muốn Lâm Vãn Tình nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy bất lực như vậy của mình, dù bình thường cô tỏ ra không quan tâm, nhưng đôi chân đau đớn vô lực kia là sự tồn tại mà cô không muốn ai nhận ra nhất.
Ánh mắt Yến Thu ảm đạm vụt tắt, hối hận nhìn về phía cánh cửa trống rỗng.
Quản gia: "Cô Lâm tìm được Yến Tổng rồi sao?"
Lâm Vãn Tình nở một nụ cười không tự nhiên: "Tìm được rồi ạ, lát nữa cháu về trường học."
Quản gia: "Nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi, cô Lâm thích đồ ăn thanh đạm mà, cô và Yến Tổng cùng dùng bữa nhé."
Khóe mắt Lâm Vãn Tình hồng lên không lừa được ai, nàng lặng lẽ lau khóe mắt, bị tiếng quát dọa cho bật khóc.
Yến Thu luôn luôn tỏ ra nhã nhặn lễ độ, ôn nhu khiêm nhường trước mặt nàng, sẽ mềm mỏng gọi nàng là ngọt ngào. Lời nói và cử chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-bach-nguyet-quang-hay-khoc-nhe-cuoi-truoc-yeu-sau/2867786/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.