Tề Hiên vừa mới xong hội nghị, mới đi đến cửa phòng làm việc cách đó không xa, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ngãi Giai Giai, vì thế nhanh chóng vọt tới văn phòng, nhìn thấy Diệp Tầm Phương đang lôi kéo Ngãi Giai Giai, còn nhéo phần lưng của cô ấy, dưới sự phẫn nộ, đem cả người của Diệp Tầm Phương tóm lên, ném ra bên ngoài.
"A ——" Diệp Tầm Phương bị ném tới ngoài cửa, đau đớn kêu một tiếng, ngã sấp, sau đó tức giận nhìn hai người bên trong.
"Giai Giai, bị thương ở đâu rồi?" Tề Hiên sau khi đem Diệp Tầm Phương ném ra, liền ôm Ngãi Giai Giai, lo lắng hỏi.
"Thiếu chủ, em không sao, chỉ là văn kiện của anh ——" Ngãi Giai Giai cầm văn kiện trong tay bị xé thành hai nửa, đau lòng không thôi.
"Em không có việc gì là tốt rồi, văn kiện không quan trọng." Tề Hiên đem văn kiện bị xé thành hai nửa trong tay cô để qua một bên, sau đó đau lòng mà ôm cô.
Thật là một cô bé ngốc, vì một phần văn kiện không quan trọng mà liều mạng cùng Diệp Tầm Phương, thật sự quá khờ.
"Nhưng mà ——" Ngãi Giai Giai còn chưa nói xong, có người vọt vào, rống to, "Tề Hiên, anh dám đối với tôi như thế, chẳng lẽ là muốn cho Tề thị phá sản sao?"
Diệp Tầm Phương lần nữa vọt vào, tức giận rống to, dùng ánh mắt ghen ghét cùng cừu hận mà nhìn Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai.
Ngãi Giai Giai kia càng điềm đạm đáng yêu, cô lại càng chán ghét, càng xem càng không vừa mắt.
"Bây giờ cô có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/791014/chuong-52.html