Bà Lâm cho rằng Tề Hiên chỉ trở về phòng thay quần áo mà thôi, hoàn toàn cũng không có tới nhìn xem, vẫn ở lại gian phòng Ngãi Giai Giai, chăm sóc cô. .
Nhưng mà không lâu sau, liền quên chuyện này đi.
Mấy tiếng đồng hồ sau.
"Mẹ Lâm ——" Ngãi Giai Giai cố gắng mở mắt, ánh sáng mãnh liệt đâm vào trong mắt của cô, làm cho cô hơi khó chịu, nhưng mà cũng khiến cho cô biết, bây giờ trời đã sáng.
Nhất định cô đã ngủ rất lâu rồi, trời đã sáng, không biết bây giờ thiếu chủ đang ở đâu, có còn tức giận cô không?
"Giai Giai con đã tỉnh, cảm thấy như thế nào?" Bà Lâm thả một cái gối ôm sau lưng Ngãi Giai Giai, vịn cô.
"Tốt hơn nhiều, không còn choáng đầu, thân thể cũng có sức lực, đúng rồi Mẹ Lâm, thiếu chủ trở về chưa?" Cô đã ngủ một giấc rồi, có thể lúc này Trần Tiểu Ngoạn đã tìm được thiếu chủ rồi, như vậy có lẽ thiếu chủ cũng sẽ theo Trần Tiểu Ngoạn đến đây, nhưng mà vì sao lúc cô tỉnh lại không thấy anh?
"Đã trở lại rồi! " Bộ dáng Bà Lâm có vẻ tự nhiên đáp lại Ngãi Giai Giai, mới trả lời xong thì vẻ mặt kinh ngạc, tự trách mình, "Ôi chao, sao ta lại quên đi thiếu chủ?"
Thiếu chủ đi đổi quần áo lại đổi mấy giờ rồi, còn chưa trở lại, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
"Mẹ Lâm, thiếu chủ làm sao vậy?" Ngãi Giai Giai nhìn bà Lâm kinh hoảng như vậy, mình cũng kinh hoảng theo.
"Nữa đêm hôm qua thiếu chủ đã trở lại rồi, ta thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/791218/chuong-116.html