Thiển Tịch quay lại, dưới ánh trăng cô nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của hắn: “Chúng ta đã quen biết lâu như vậy, em chưa bao giờ nghĩ rằng thân phận thật sự của anh là người thừa kế của Viêm gia.”
“Tôi cũng không nghĩ tới, người em gả, lại là tổng tài của tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Tuyệt!” Trong mắt Viêm Nặc Thiên hiện lên chút hờn dỗi.
“Anh cho người điều tra em?” Lần trước gặp mặt, dù Vương Kha Nhi đã nói với Nặc Thiên rằng cô đã lấy chồng, nhưng hình như cô ta cũng không nói với hắn, người cô gả là ai, mà bây giờ, hắn cũng đã rõ như lòng bàn tay.
“Tôi chỉ muốn hiểu em hơn mà thôi.”
“Hiểu em hơn? Cái này không cần thiết!” Cô có chút hoảng loạn.
Viêm Nặc Thiên rất thờ ơ, tiếp tục lại gần cô hơn một chút: “Tôi nghĩ thế là đủ. Nhưng mà Thiển Tịch, em có vẻ đang sợ. Em sợ cái gì? Là sợ tôi sao?”
Thiển Tịch lùi lại từng bước: “Bây giờ em đã kết hôn, Viêm thiếu gia, chúng ta nên giữ khoảng cách!”
Cô đưa tay ra, năm ngón tay che trước mặt hắn, ngăn hắn tiếp tục lại gần cô.
“Viêm thiếu gia?!! Em lại dùng cách này để xưng hô với tôi sao?!!” Hắn nói mang theo tức giận.
Cô cúi đầu xuống, xưng hô xa lạ như vậy cô cũng không muốn, nhưng mà giờ khắc này, cô đã không còn là Phong Thiển Tịch ngày trước, người trước mắt cô, cũng đã không còn là một kẻ lưu lạc nữa. Mọi thứ đều đã thay đổi: “Bây giờ em đã là vợ của Nam Cung Tuyệt, còn anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-co-vo-nho-nham-hiem/263316/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.