”Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Trái tim của cô, thực ra trải qua việc lần trước, tuy đã lãnh đạm rồi nhưng vẫn rất mong manh, cô có thể tỏ ra không quan tâm nhưng trái tim vẫn nói cho cô biết, nó đã sớm vỡ nát rồi.
Huyền Thiết nhìn sắc mặt của Như Ý, có chút lo lắng muốn tiến lên. Như Ý biết vẻ mặt của mình lúc này không được tốt lắm, hơn nữ dường như biết được Huyền Thiết muốn bước đến, cô phất phất tay sau đó đi về phía trước.
Ánh trắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Như Ý lộ ra vẻ yếu ớt cô tịch, dường như cảnh vật xung quanh cũng thay đổi theo, không còn chút sắc thái.
Ánh mắt Như Ý trở nên trống rỗng, lẳng lặng nhìn trời, lẳng lặng nhìn cảnh vật, còn có Huyền Thiết lẳng lặng đứng bên cạnh.
”xi xi xi…” Một âm thanh đột nhiên từ xa vang đến.
Huyền Thiết cảnh giác, bay đến chỗ phát ra tiếng kia, cẩn thận bước đến gần, đôi mắt sắc bén như diều hâu.
Như Ý cũng là một người nhạy bén, âm thanh kia, trong một khắc truyền đến tai cô, tuy Huyền Thiết đã đi trước thăm dò, nhưng cô cũng chút buông lỏng.
”Môn chủ, là một người.” Huyền Thiết bình thường không quá nhiều lời, nhưng lời này có hơi quá ngắn gọn rồi. Hắn vừa đi qua, cẩn thận vén bụi có lên thì thấy một nữ nhân trên người toàn máu, đau đớn nằm đó, vẻ mặt có chút vặn vẹo.
Như Ý nghe lời của Huyền Thiết mới tiến đến: ”Huyền Thiết, đem người này đến phòng ta đi!” Như Ý cũng không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-cua-bao-quan/835007/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.