"Con mẹ nó! Con nhãi ranh, dậy mau, đừng có giả chết ở đó!"
Trong cơn mơ hồ, Thẩm Tiếu Tiếu nghe thấy có ai đó đang gào thét bên cạnh, kèm theo tiếng mắng chửi là những cú đấm rơi như mưa xuống người cô, cơn đau cứ thế kích thích từng dây thần kinh.
Cô rất muốn mở mắt, nhưng mí mắt dường như bị dính chặt lại, toàn thân mềm nhũn, như thể đã bị rút cạn hết sức lực, chỉ có thể bị động chịu đựng những cú đấm như bão tố kia.
"Còn giả vờ nữa hả, mở mắt ngay cho ông!" Hồ Lão Tứ đã hết kiên nhẫn, hắn túm lấy cái ghế bên cạnh giơ cao lên, cú này mà thực sự giáng xuống người đứa nhóc mới năm sáu tuổi kia thì e là sẽ mất mạng thật.
Ngay lúc cái ghế sắp giáng xuống, một bàn tay thon dài giữ chặt lấy nó, "Lão Tứ, giao cho tôi đi, anh nghỉ tay uống chén trà hạ hỏa đi." Diệp Tuần mỉm cười nhẹ nhàng, trông có vẻ nho nhã, nhưng sau cặp kính trong suốt lại ẩn chứa một tia âm u khiến người ta sợ hãi. “Vì một con nhãi hèn mọn mà nổi giận đến mức này, có đáng không?”
“Phì! Nếu không phải lão đại dặn dò, ông mày đã sớm muốn xử con tiện nhân này rồi, xui xẻo!” Nhìn vết cắn rõ rành rành trên mu bàn tay, Hồ Lão Tứ khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, không cam lòng đá thêm một phát lên người đứa nhỏ rồi mới chịu dừng tay.
Diệp Tuần chỉ cười nhẹ, không hề ngăn cản.
"Chúng ta cần là tin tức, sống hay chết có gì quan trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-duy-nhat-co-vo-nho-thoi-mien/2778052/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.