Ban đêm là thời khắc xa hoa trụy lạc nhất của một thành phố. Chín giờ tối, với một số người, cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu.
Lúc này, tại trung tâm thành phố X, "Đạt Quan Quý Nhân" – hộp đêm xa hoa nhất thành phố, được người ta mệnh danh là “hang ổ tiêu kim.”
Men say, ánh đèn đỏ chói lòa, từng tốp nam thanh nữ tú ăn mặc hở hang qua lại tấp nập, mắt mờ rượu, vô cùng phóng túng.
“Chính là chỗ này rồi, dì ơi, con đi tìm ba con nha, tạm biệt!”
Thẩm Tiếu Tiếu vẫy vẫy cái tay mũm mĩm với người phụ nữ tốt bụng đã tiện đường đưa cô bé tới đây, nhoẻn miệng cười ngọt ngào, chưa để người ta kịp phản ứng đã tung tăng chạy đi với đôi chân ngắn củn.
“Này, cháu...”
Người phụ nữ trung niên tốt bụng định nói gì đó, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng bé nhỏ kia đã biến mất không thấy đâu. Bà đành thở dài, bất lực rời đi.
Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, vậy mà lại có người cha tệ hại đến mức ngày ngày đắm chìm trong hộp đêm, bắt một bé con mới sáu tuổi phải mò vào nơi hỗn tạp này để tìm người — đúng là chẳng ra làm sao, đạo đức xã hội xuống cấp quá rồi!
...
Nụ cười trên khuôn mặt của cô tiếp tân lập tức cứng đờ khi nhìn thấy một bé gái còn chưa cao tới eo mình đứng trước mặt.
Từ khi nào mà cả loại mầm non như này cũng bắt đầu dạt vào hộp đêm rồi hả? Chẳng lẽ cô đã lỗi thời thật rồi?
Cô nàng tiếp tân cúi người xuống, vẫn giữ được sự chuyên nghiệp cần thiết, dịu giọng nói:
“Bé con à, chỗ này không phải là nơi em nên tới, mau mau về đi, coi chừng bị người xấu bắt cóc đó.”
Thẩm Tiếu Tiếu nắm lấy vạt áo, tròn xoe đôi mắt lấp lánh như nước, trông vô cùng ngây thơ:
“Chị xinh đẹp ơi, mẹ em nói người xấu đều xấu xí lắm lắm.”
Như thể sợ lời nói chưa đủ sinh động, cô bé còn đưa tay lên mặt làm đủ kiểu mặt quỷ ngộ nghĩnh để minh họa.
Sự hồn nhiên đáng yêu ấy khiến cô tiếp tân – người đã quen sống giữa mưu mô và sa đọa – bật cười như hoa nở.
Đứa trẻ thế này đúng là khiến người ta yêu quý quá chừng!
Cười xong, cô xoa xoa má bánh bao của Tiếu Tiếu, nghiêm túc nói:
“Bé con, để chị nói cho mà biết, không phải người xấu nào cũng có mặt xấu. Ở đây phức tạp lắm, em mau về đi.”
Rừng càng lớn thì chim càng nhiều loại, chốn này lắm chuyện dơ bẩn. Một đứa trẻ lanh lợi thế này mà ở đây thì thật quá nguy hiểm.
“Nhưng mà...”
Thẩm Tiếu Tiếu cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau, giọng nhỏ xíu:
“Ba của em ở trong đó... Mẹ em bệnh rồi, cần có ba...”
Lời nói không mấy logic, nhưng lại truyền đạt được trọn vẹn ý nghĩa của cô bé.
“Chị ơi, xin chị đó, Tiếu Tiếu muốn đi tìm ba. Tìm thấy rồi em sẽ ra ngay, sẽ không gây rối đâu.”
Sợ cô không đồng ý, cô bé còn giơ tay phải lên, “Em thề đó!”
Đôi mắt to tròn ngập nước nhìn ai mà chẳng mềm lòng? Ai mà nỡ từ chối chứ?
Cô tiếp tân do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
“Cảm ơn chị! Moaaa~”
Thẩm Tiếu Tiếu nhoẻn miệng cười, mắt cong như trăng non, hôn gió một cái rồi vui vẻ chạy đi.
Vừa quay lưng, khóe miệng của Tiếu Tiếu đã nhếch lên nụ cười ranh mãnh, hoàn toàn không hợp tuổi.
Khuôn mặt non nớt này đúng là hữu dụng thật, nũng nịu làm nũng không chút áp lực, vũ khí sát thương mạnh miễn bàn, dễ như trở bàn tay đã qua được cửa!
Tuy thôi miên thuật rất hữu ích, nhưng cô có nguyên tắc — không lạm dụng! Phải dùng đúng lúc, đúng chỗ.
Ví dụ như... với con “cá to” đang đợi chút nữa kìa, hehe~
Cùng lúc đó, trong một phòng VIP của hộp đêm "Đạt Quan Quý Nhân", Kỳ Quang Phong đang ngồi ghế chủ vị, lạnh lùng nhìn Mộ Cảnh Chi đang trêu hoa ghẹo nguyệt bên cạnh, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Mộ Cảnh Chi cũng nhận ra đối tác của mình không vui, liền thu lại vẻ mặt dâm đãng, hất cô nàng bên cạnh ra, rồi hỏi:
“Sao vậy? Ai chọc Kỳ thiếu của chúng ta bực mình thế?”
Kỳ Quang Phong kéo cổ áo sơ mi, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa:
“Không có gì, mấy người chơi đi, tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Vừa định đi thì lại bị bạn nối khố Diêm Thiếu Khanh ngăn lại:
“Phong, hôm nay là sinh nhật cậu đấy! Tụi này chuẩn bị kỹ lắm đó, toàn là ‘lần đầu’ không đó, cậu không vừa mắt ai à?”
Vừa nói vừa chỉ mấy cô gái đang ngồi như mấy món hàng đợi được chọn.
Kỳ Quang Phong thừa hiểu Diêm thiếu đang tính toán gì, hừ lạnh:
“Nếu tôi biết ‘bất ngờ’ các cậu chuẩn bị là mấy thứ này thì đã chẳng bước vào đây rồi. Ghê tởm!”
Diêm Thiếu Khanh xấu hổ gãi mũi, vẫy tay đuổi đám gái đi.
Lần đầu tiên của anh ta là dành cho người đặc biệt kia rồi, mấy thứ rác rưởi này còn lâu mới xứng đáng, nhìn thôi cũng thấy ô uế, tặng cho anh ta? Hừ, muốn anh ta tự ghê bản thân à?
Rời khỏi phòng VIP, hành lang trở nên yên tĩnh, không còn mấy cô ả lả lơi kia nữa, không khí sạch sẽ hẳn. Kỳ Quang Phong mới thấy dễ chịu, tiện tay vắt áo khoác lên lan can đá cẩm thạch, chống tay lên tường, ngắm nhìn ánh đèn thành phố phía xa.
Bên kia, Thẩm Tiếu Tiếu lén lút trà trộn vào hộp đêm mà chẳng gặp cản trở gì. Nhờ thân hình nhỏ xíu, cô bé dễ dàng luồn lách giữa đám người, một mạch tiến thẳng lên tầng cao nhất.
Ở chốn này, mấy tầng dưới toàn hạng tôm tép, rồng rắn hỗn tạp. Muốn tìm “kẻ ngốc” thì phải tìm cá to, mấy con tép riu chẳng có ý nghĩa gì.
Mọi chuyện suôn sẻ cho đến khi cô lên tới tầng trên cùng thì gặp trở ngại.
“Bé con, đứng lại! Đây không phải nơi con nên đến.”
Một vệ sĩ mặc vest đen ngăn cô bé đang lén lút lại.
“Mẹ con nói ở đây vui lắm mà, sao con lại không được vào?”
Tiếu Tiếu ngẩng đầu, mắt long lanh vô tội nhìn chằm chằm.
Vệ sĩ giật giật khóe miệng, không tranh cãi với con bé, giọng lạnh tanh:
“Ông chủ đã dặn, không cho ai vào. Bé con, mau đi đi.”
Thẩm Tiếu Tiếu: ...
Không phối hợp chút nào! Tên này mặt lạnh như cọc, sau này chắc chắn không kiếm nổi bạn gái.
“Nhưng mà... ba của con ở trong đó.”
“Bé con, con nhầm chỗ rồi. Trong này không có ba của con.”
Vệ sĩ chẳng mảy may dao động, mặt lạnh như tiền.
Nhìn tên vệ sĩ đứng vững như tượng đá, Tiếu Tiếu tức muốn đá cho vài phát.
Liếc quanh, cứ vài bước lại có một tên áo đen đứng gác, tinh thần tập trung, rõ ràng là vệ sĩ chuyên nghiệp, không phải hạng ba xu ngoài đường có thể so sánh.
Với năng lực hiện giờ, cô không thể thôi miên hết đám này. Nhưng cô – Thẩm Tiếu Tiếu – là người không biết từ “từ bỏ” viết thế nào!
Trận địa càng lớn thì cá càng to! Nhìn thế trận này, chắc chắn có nhân vật lớn. Nếu cô có thể bám được vào chân người đó, sau này khỏi lo cơm áo gạo tiền!
Cô âm thầm hít sâu, đôi mắt đảo lia lịa.
Ngay khi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất phía xa, ánh mắt Thẩm Tiếu Tiếu sáng bừng.
Khí chất ấy hoàn toàn khác biệt với đám vệ sĩ — tuyệt đối là một “con cá lớn”!
Chính là hắn!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.