Mệt mỏi cả một ngày, cơ thể này vốn đã yếu, Kỳ Quang Phong vừa bế Thẩm Tiếu Tiếu vào phòng nghỉ trong phòng bao thì cô bé đã ngủ thiếp đi ngay trên giường trong khi anh đang vào nhà vệ sinh vắt khăn mặt. Khi quay lại, anh thấy Tiếu Tiếu đang say giấc, vẻ mặt vô cùng yên bình.
Kỳ Quang Phong khẽ cười trong lòng.
Mặc nguyên quần áo ướt mà ngủ được luôn, xem ra hôm nay con nhóc này đã bị mệt lả rồi. Anh nhẹ nhàng lau mặt cho Thẩm Tiếu Tiếu, rồi giúp cô bé thay đồ. Khi nhìn thấy vết bầm tím trên bụng, tay anh khựng lại, khẽ run lên, đôi mắt đen trầm xuống, ánh nhìn dưới ánh đèn càng thêm âm u khó đoán.
Rất nhanh, anh đã thay đồ cho cô bé xong thì Vân Lễ cũng tới nơi.
Không nhiều lời, Kỳ Quang Phong chỉ vào Thẩm Tiếu Tiếu đang nằm trên giường, giải thích sơ qua tình hình. Vân Lễ liền bắt tay vào kiểm tra.
“Trước đó bị nhiễm lạnh, giờ có hơi sốt nhẹ, mấy cái này thì không đáng ngại. Nhưng mấy vết bầm ở bụng thì ra tay nặng quá, sơ sẩy là để lại di chứng.” Vân Lễ kiểm tra xong, cất ống nghe, vừa tìm thuốc trong hòm y tế vừa thản nhiên nói.
Trong mắt anh, mấy vết thương này thật ra chẳng đáng là gì, chỉ là thể trạng cô bé quá yếu nên trông có vẻ nghiêm trọng. Hồi đó bọn họ cũng từng bị thương, so với cái này thì chẳng ăn thua gì. Có điều thái độ của Kỳ thiếu lại có phần khác thường.
Một người xưa nay chưa bao giờ có lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-duy-nhat-co-vo-nho-thoi-mien/2778055/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.