Khi Thẩm Tiếu Tiếu mở mắt ra thì phát hiện mình đã được chuyển đến một nơi khác.
Ga trải giường màu tối, chăn cũng màu tối, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều mang sắc trầm cứng nhắc, chỉ có tường và đèn là màu trắng, nhìn thôi cũng thấy ngột ngạt đến khó thở. Nếu phải sống trong căn phòng như vậy mỗi ngày… Ha, Thẩm Tiếu Tiếu cảm thấy ngoài kẻ cuồng tự ngược ra thì chẳng ai đối xử với bản thân mình như thế cả.
Còn người vừa mới bị cô bé gán mác “cuồng tự ngược” – Kỳ Quang Phong – thì đang vội vàng chỉnh ánh sáng trong phòng dịu bớt, “Tiếu Tiếu tỉnh rồi à, có muốn uống chút nước không?” Anh vẫn luôn để ý đến cô bé, nên vừa thấy cô mở mắt đã lập tức đưa cốc nước ấm để sẵn bên cạnh đến.
Thẩm Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy cốc nước rồi ôm chặt hai tay uống ừng ực.
“Được rồi, uống ít thôi, uống nhiều lát nữa không ăn được cơm đâu.”
Vừa nghe đến ăn cơm, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức đưa cốc nước lại cho anh, trong giọng đầy phấn khích: “Ăn cơm? Ở đâu?” Đôi mắt tròn xoe lấp lánh, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta chỉ muốn ôm lên cắn cho một cái.
Kỳ Quang Phong bật cười, nhẹ nhàng chạm mũi cô bé: “Ha, đồ tham ăn, ba đưa con đi ăn ngay đây.” Vừa nói vừa bế cô bước ra khỏi phòng.
Miệng chu ra, Thẩm Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: “Người là sắt, cơm là gang, không ăn một bữa là đói muốn chết, Tiếu Tiếu không muốn để mình bị đói đâu.” Giọng non nớt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-duy-nhat-co-vo-nho-thoi-mien/2778056/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.