Bị Kỳ Quảng Phong bắt ép nằm viện thêm một ngày, đợi khỏi hẳn mới được xuất viện, mà cứ rề rà như vậy, ba ngày nghỉ đã bị xài sạch trơn.
Từ chối cái “phúc lợi” nghỉ ngơi một ngày ở nhà, Kỳ Tiếu Tiếu đeo cặp sách, cứng rắn đòi đến trường.
Ngày nào cũng bị người ta dòm ngó, cái này không được, cái kia cũng không xong, ăn trái cây còn bị chê là lạnh, Kỳ Tiếu Tiếu cảm thấy bọn nhóc ở trường vẫn thú vị hơn nhiều, ít ra ở đó cô nói một tiếng là cả đám hưởng ứng rầm rầm.
Vừa bước vào cổng trường, Kỳ Tiếu Tiếu đã thấy một tấm băng rôn dài căng ngang—“Kỳ Tiếu Tiếu, tớ yêu cậu.”
Khóe miệng cô co giật một cái, trực tiếp làm lơ.
Là nhóc con nào bày ra trò này vậy? Có cần phô trương đến mức đó không? Cô mới có sáu tuổi, nói mấy câu như vậy thấy vui lắm sao?
Trên đường đến lớp, tỉ lệ ngoái đầu nhìn cô cao không tưởng, giống như thể cô là động vật quý hiếm, khiến Kỳ Tiếu Tiếu cứ tưởng mình đã làm chuyện gì kinh thiên động địa.
Mang theo tâm trạng vô cùng bất an bước vào lớp, cánh cửa lớp thường ngày mở toang giờ lại đóng chặt, rèm cửa bên trong cũng kéo kín mít, không nhìn thấy bên trong có chuyện gì.
Hôm nay đâu phải Cá Tháng Tư mà? Mới tháng Giêng thôi mà, còn xa lắm, sao lại có cảm giác bị chơi khăm thế này?
Cô đưa tay đẩy cửa, cửa bị kẹt, bên trong còn mơ hồ vang lên tiếng cười.
Cô xoay xoay cái cặp sau lưng, lùi lại một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-duy-nhat-co-vo-nho-thoi-mien/2784909/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.