Lúc Kiều Úy Dân dùng sức đánh thật mạnh, nếu không phải từ nhỏ đến lớn cô không ít lần bị đánh, lúc ấy sợ là không chịu nổi, mà trong hai ngày cô cũng không làm gì tới khuôn mặt, không thoa thuốc luôn, vì muốn để gương mặt như vậy cho mấy lão sư trong trường thấy rõ.
Hơn nữa ở trong không gian, dấu đỏ trên gương mặt quả thật nhạt đi, nhưng tổn thương trên thân thể vẫn duy trì dáng vẻ vốn có, vì vậy lúc này mới bắt mắt như vậy.
"Lão sư, buổi tối thứ sáu khi em tan học đi ra ngoài liền bị một đám côn đồ ngăn cản, mấy người kia vây quanh em không cho em đi, cố ý giả bộ như dáng vẻ thân thiết với em, sau đó kéo em tới gần bờ sông nhỏ, cũng may có một chú cảnh sát đi ngang qua, bằng không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có điều vận khí của em thật không tốt bị người theo dõi, ngoại trừ mấy tên côn đồ em cũng không trách ai, nhưng em không rõ ai ở trường học tung tinh đồn lung tung, nói em với đám lưu manh thông đồng cùng một chỗ..."
"Vậy vết thương trên mặt em là do mấy người kia đánh?" Kim lão sư cau mày hỏi.
Vết thương kia cũng không nhẹ, cũng hai ba ngày rồi, không chỉ có sưng đỏ, mơ hồ còn có chút máu ứ đọng, có thể thấy được người đó ra tay ngoan độc thế nào.
"Không phải là... Lúc ấy những người kia làm em sợ, cuối cùng em té xỉu... Vết thương này..." Trên mặt Cảnh Vân Chiêu lộ ra chút bi thương, tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-nu-bac-si/886374/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.