Thanh âm Tạ Vi không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Nhạc Nịnh vừa lúc đứng dậy, đương nhiên cũng nghe thấy.
Chu Nhiên nhìn cô một cái, lúc này mới thấp giọng nói: “Ừ, lập tức lại qua đó.”
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Nhạc Nịnh.
Nhạc Nịnh xua xua tay, cười khẽ một tiếng: “Mau đi đi.” Chu Nhiên khựng lại, “Xin lỗi.”
Nhạc Nịnh buồn cười nhìn anh: “Xin lỗi cái gì.”
Cô nghiêm túc nói: “Anh mau chóng qua đi, đừng chậm trễ.” “Anh đưa em về trước.”
“Không cần.”
Nhạc Nịnh nghiêm túc nói: “Tôi tự về được.” “Anh không yên tâm.”
Hai người nhìn nhau, mỗi người đều quật cường.
Im lặng giây lát, Nhạc Nịnh dở khóc dở cười nói: “Vậy tôi bảo Nguyễn Thu đến đón tôi được không?”
Cô nói: “Trước khi Nguyễn Thu đến, tôi tuyệt đối không rời khỏi nhà hàng này.”
Chu Nhiên trầm tư vài giây, bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
Anh ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nhạc Nịnh, nhẹ giọng nói: “Về đến nhà nhắn tin cho anh.”
“Biết rồi.”
Chu Nhiên nhanh chóng rời đi, không có thời gian để anh ở lại trì hoãn nữa.
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lát, nhìn vài giây sau mới móc điện thoại ra gọi cho Nguyễn Thu.
“Sao vậy?”
Nguyễn Thu lúc này đang cùng bạn bè ở quán bar chơi.
Nhạc Nịnh nghe thấy tiếng ồn bên cô ấy thì nhướng mày hỏi: “Cậu ở quán bar à?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Thu ngẩn người: “Sao vậy?”
Nhạc Nịnh khẽ hắng giọng: “Không có gì.”
Nguyễn Thu nghẹn lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-rieng-em-thoi-tinh-thao/2864552/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.