Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà đẹp lạ lùng xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, tạo nên một khung cảnh đẹp không gì sánh bằng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt lúc đó khiến Nhạc Nịnh bất giác muốn né tránh.
Nhưng cả cô và Chu Nhiên đều chưa kịp có hành động gì tiếp theo thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi xe chói gắt.
Cả hai đều khựng lại, Nhạc Nịnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh ăn cơm chưa?”
Chu Nhiên khởi động xe, mắt nhìn thẳng con đường phía trước: “Vẫn chưa.”
Nhạc Nịnh mím môi dưới: “Anh muốn ăn gì?”
Chu Nhiên liếc nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: “Anh không kén chọn.”
“Vậy đến quán ăn gần khu nhà anh nhé.” Nhạc Nịnh liếc điện thoại, cơm hộp hình như cũng không tốt cho sức khỏe lắm.
Còn về nhà nấu thì quá phiền phức. “Được.”
Hai người im lặng, không khí trong xe tĩnh lặng đến cực điểm.
Nhạc Nịnh cảm thấy mình cần làm gì đó để dời đi sự chú ý hoặc là xua tan những suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhạc Nịnh chỉ có thể lướt Weibo.
Bất ngờ là, cô vừa mở Weibo ra đã thấy những bình luận bôi nhọ mình. Lần này, sự chú ý lập tức bị phân tán.
Lượng fan của Nhạc Nịnh ngày càng tăng, bây giờ đã hơn hai triệu, tốc độ tăng rất tốt.
Có lẽ cũng vì dạo này cô khá chăm chỉ, đương nhiên, cây lớn đón gió, những lời khen ngợi dành cho cô thật sự quá nhiều, cộng thêm sự kiện chuyển tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-rieng-em-thoi-tinh-thao/2864563/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.