Edit: windy
“Đủ rồi!”
Tang Vĩnh Tiệp rốt cuộc cũng không duy trì được tươi cười trên mặt, hai mắt ông ta âm trầm, nhìn Mặc Khuynh Thành mang theo nụ cười hài lòng.
“Bạn học Mặc, tôi không nghĩ tới cô lại có thể dùng video ngụy tạo như vậy.”
Sau đó nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói: “Các bạn, mọi người không cần bị thứ này che mắt, có đôi khi mắt nhìn thấy nhưng cũng không phải là sự thật, tôi hiểu rõ con gái của tôi, tuy nó có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng bản tính là thiện lương, tôi tuyệt đối không tin, nó sẽ làm ra chuyện như vậy, trái lại là bạn học Mặc, vì sao tôi lại tới thông báo muốn khai trừ cô, cô lại có thể sau một giây đưa ra chứng cứ, không lẽ là cô đã có chuẩn bị sẵn rồi đúng không?”
Mặc Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, đối với loại người này cho dù sự thật ở bày ở trước mắt cũng muốn thay đổi kết quả sau cùng, cô chỉ biết làm một chuyện, chính là cho ông ta một kích trí mạng.
“Tang Vĩnh Tiệp, nếu có người tận mắt chứng kiến thì sao?”
Tang Vĩnh Tiệp áp chế nội tâm cuồng loạn không an tâm, trấn định nói: “Đảm bảo không phải là các người thông đồng là được.”
Mậu Vĩ Thành vẫn trầm mặc không nói lời nào chợt mở miệng nói: “Vậy ông cảm thấy tôi là người như vậy?”
“Xì xào.”
“Thầy Mậu có ý gì? Không lẽ người làm chứng mà công tử nói chính là thầy ấy?”
“Làm sao có thể có chuyện khéo như vậy?”
“Đúng vậy, quá khéo, nhưng mà tôi nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2496392/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.