Edit: windy
Giọng nói quen thuộc vang lên trực tiếp khiến cho Lan Tuyết Mai giật mình thất thần, quay đầu không dám tin nhìn Mặc Tuyển Thần, trong mắt hiện lên hàm xúc xác định.
Mặc Tuyển Thần cũng có chút phản ứng không kịp, quay đầu nhìn hai người dắt tay nhau đến.
“Cha mẹ, cục cưng biết rồi.”
Sắc mặt Lan Tuyết Mai thật không tốt, khóe miệng giật giật, “Bảo bối, con biết rồi hả?”
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, “Mẹ, ngày đó mẹ nói chuyện cùng bà nội, con trong lúc vô ý nghe thấy được.”
Lan Tuyết Mai cúi đầu, hóa ra ngày đó là bị nghe thấy sao...
“Bảo bối, mẹ...”
“Mẹ, cái gì mẹ cũng không cần nói, con đều hiểu.”
Tiến lên ôm chặt lấy bà, Mặc Khuynh Thành sao không biết bất an trong lòng bà được.
“Bảo bối...”
Rất lâu, hai người mới buông ra, Lan Tuyết Mai nắm tay cô, hướng về phía bia mộ, “Andrea, con gái của cô tới này.”
Đôi mắt Mặc Khuynh Thành thâm sâu, lẳng lặng nhìn hai tấm hình trên tấm bia mộ, chậm rãi đưa tay ra, ngồi xổm người xuống, giơ tay lên đặt ở trên mặt, vân vê dọc theo đường khắc tên của hai người, trái tim bên ngực trái không ngừng đập loạn, cho dù trong trí nhớ không có bọn họ, nhưng giờ phút này, cô không có lý do nói với chính mình, bọn họ không phải là cha mẹ của mình.
“Thật xin lỗi, con tới muộn...”
Mặc Dận nâng cô dậy, ôm cô vào lòng, “Mẹ nuôi, con đưa cục cưng tới gặp hai người.”
Mẹ nuôi?
Mặc Khuynh Thành quay đầu có chút kinh ngạc nhìn anh, anh với cha mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2496475/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.