Edit: windy
Đêm khuya, cuồng phong gào thét, tàn sát toàn bộ cây cối, chỉ trong chốt lát, trên cửa sổ vang lên tiếng kêu bùm bùm.
Tô Thụy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi xuống, không ôn nhu.
Tuyết rơi...
“Anh Thụy, trời lạnh, mặc thêm áo ấm vào.” Nói rồi, trên vai thêm một chiếc khăn lông.
Mỉm cười, mở rộng khăn lông ra, đem thiên hạ ôm vào lòng, sưởi ấm cho nhau.
“Lily, mấy ngày nay, thật sự cảm ơn em.”
Lời này, mấy ngày qua anh ta đã nói rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, bởi vì cô vì anh ta thật sự đã làm ất nhiều rồi.
“Anh Thụy, nếu thật sự muốn cảm ơn em, vậy phía đạo diễn Bàng anh có thể đi cùng em không?”
Đi cùng cô? Chuyện này lúc trước không là việc khó, nhưng anh ta nghe nói nữ chính là Mặc Khuynh Thành, này có phải chứng tỏ sau này anh ta có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy?
Kinh ngạc, anh ta có chút muốn đáp ứng...
Lily cẩn thận nhìn anh ta, cũng đem vẻ mặt của anh ta ở trong lòng, giọng mỉa mai liền thoáng qua, Tô Thụy à Tô Thụy, anh còn không đổi tính xấu.
“Anh Thụy, trước anh đã đáp ứng em rồi, anh sẽ không quên chứ?”
Bám lấy cánh tay anh ta, vẻ mặt mất hứng.
Cúi người chóp mũi dựa vào, “Chuyện đáp ứng với em, anh chưa bao giờ quên.”
Mắt cười nheo nheo, lộng lẫy lóa mắt, “Anh Thụy, em biết anh tốt nhất!”
“Nói vậy ta không quầy rầy hai đứa chứ?” Văn Sương dựa người trên khung cửa, hai tay ôm ngực, không vui nhìn hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2496485/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.