Mà Bạc Thiệu Thiên, người đã tuyên bố tại bữa tiệc rượu rằng đó là người của mình, hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ sớm gặp được người thật. Lại còn là tại nhà của mình.
Bạc Thiệu Thiên vẫn nhớ đó dường như là một ngày mưa cuối thu, anh được Đường Minh Ngọc gọi về dự bữa ăn gia đình theo thông lệ cuối tuần. Cũng chính ngày hôm đó, anh nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi thẳng tắp trên ghế sofa — nam chính, Phương Hy Niên.
Còn mẹ của cậu, Phương Lai Phượng, đang trò chuyện với mẹ anh, Đường Minh Ngọc, về đủ mọi chuyện xảy ra trong hơn mười năm không gặp.
Sau khi đưa dù cho dì Tần, Bạc Thiệu Thiên chậm rãi bước về phía nam chính đó, “Ngồi dịch sang bên cạnh chút.”
Cậu nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt như nai con lộ ra chút ngơ ngác, dường như đang lặng lẽ hỏi: Chỗ rộng thế này, sao lại cứ phải bắt tôi dịch chỗ?
Nhưng có lẽ nghĩ rằng đây vốn dĩ là lãnh thổ của người khác, nên sau khi thu lại ánh mắt, cậu cũng dịch sang một chút.
Bạc Thiệu Thiên liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Muốn uống trà không?”
“Cái gì?”
“Trà.”
Bạc Thiệu Thiên buồn cười nhìn cậu, lặp lại: “Muốn uống trà không?”
Cậu nhóc đó dường như cảm thấy xấu hổ vì mình bị lãng tai, vành tai đỏ lên, rồi theo bản năng lắc đầu: “Không cần.”
“Không cần à?”
Bạc Thiệu Thiên cười nhìn đôi môi hơi nứt nẻ của cậu, không hiểu sao lại nhớ đến đoạn thoa son trong bộ phim [Vua Hài Kịch], “Cậu không khát à?”
“Hơi khát.”
Người đó thuận miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chong-cu-tham-gia-show-thuc-te-ly-hon/2990381/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.