"Nàng che lại, ta làm sao kiểm tra đây là đâu?" Lục Vô Cữu nhướn mày.
Liên Kiều sờ sờ mũi, lúc này mới lúng túng rụt tay lại.
Tiếp đó, Lục Vô Cữu dùng một chút linh lực phủi lên vách đá, lập tức, một luồng linh lực tương tự phản hồi lại.
Hắn nghiêng người tránh đi, cúi đầu nhìn ngón tay mình, như đang suy nghĩ điều gì.
Liên Kiều không nhịn được tò mò, rụt rè lại gần: "Ngươi phát hiện ra gì sao?"
Lục Vô Cữu liếc mắt: "Không có gì."
Hôm nay nàng đã không chỉ một lần thấy hắn lộ ra vẻ mặt thần bí khó lường này, lần thứ nhất là lúc giao đấu với Chu phu nhân, lần thứ hai là lúc nhìn thấy Khương Lê, quả nhiên, cả hai người này đều khả nghi.
Vì vậy, nàng không tin nửa lời hắn nói.
Liên Kiều nhíu mày: "Không đúng, ngươi nhất định đã đoán được ý nghĩa của bức tranh này rồi, lại muốn giấu ta phải không?"
Lục Vô Cữu nhìn lại: "Nàng thật sự muốn biết?"
Liên Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn: "Nói mau."
Lục Vô Cữu lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Nàng không cảm thấy vách đá ở đây có chút giống với bên trong mảnh vỡ đầu tiên mà chúng ta gặp phải sao? Nếu ta đoán không nhầm, nơi này hẳn là bên trong mảnh vỡ thứ ba."
Liên Kiều cũng đưa tay sờ sờ, lại ngẩng đầu nhìn nắp giếng phía trên, nhớ đến bốn bức tường trước đây mãi không bay qua được, quả thật có chút giống.
"Khó trách Khương Lê tìm mọi cách dẫn chúng ta đến giếng cạn, hóa ra nàng ta muốn nhốt chúng ta c.h.ế.t
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/822948/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.