Liên Kiều bực bội liếc hắn: “Cần ngươi nhắc nhở sao? Cho dù là rồng thật, ta cũng chưa chắc đã đánh không lại.”
Lục Vô Cữu nhướng mày, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Sau khi tàn ảnh con rồng này biến mất, tiếng rồng gầm trong hang liền hoàn toàn biến mất. Chỉ thấy giữa hang động treo một cây Hóa Long Thảo giống như cây Long Thuyền Lan, nụ hoa đang nở rộ.
“Chẳng lẽ, thật sự giống như Chu Tĩnh Hoàn đã nói, tiếng rồng gầm ban ngày nghe thấy chỉ là tàn ảnh do Hóa Long Thảo này phát ra khi nở hoa?”
Lục Vô Cữu nhìn quanh bốn phía rồi thản nhiên nói: “Nhìn trong hang động, đúng là như vậy.”
Chu Kiến Nam kinh ngạc: “Trước đây ta cũng từng nghe mẹ nhắc đến Hóa Long Thảo, nói đây là loại thảo dược mà Long tộc cần dùng khi lần đầu hóa hình, có thể biến rồng thành người. Hắc long vốn đã hiếm thấy, vừa rồi con kia không biết là thần nào…”
Dù Chu Kiến Nam đọc nhiều sách vở, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra.
Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào cây Hóa Long Thảo đang từ từ nở rộ trước mặt, im lặng không nói, như đang suy nghĩ điều gì.
Liên Kiều nói: “Chuyện này không vội, về rồi hãy nghĩ. Chỉ là một tàn ảnh thôi, cũng không biết đã c.h.ế.t bao lâu rồi. Còn bộ xương nửa người nửa rồng kia khá kỳ quái, vẫn nên tìm xem có thứ gì tương tự không.”
Lục Vô Cữu vẫn đứng im, Liên Kiều thầm mắng hắn quá giữ hình tượng, bèn tự mình tìm kiếm khắp nơi. Thế nhưng trong hang động này ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/822969/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.