Hai người bọn họ luôn bất hòa, Chu Kiến Nam biết rõ.
Một bên là bạn, một bên là điện hạ, Chu Kiến Nam do dự một hồi, cũng không biết nên bênh ai, đành thở dài, thôi vậy.
Rồi hắn len lén liếc nhìn Lục Vô Cữu, sợ hắn bị giành mất đồ ăn nhiều lần như vậy sẽ mất mặt mà không vui, liếc mắt một cái, lại thấy Lục Vô Cữu thong thả cầm chén trà uống cạn, khóe miệng dường như còn hiện lên một nụ cười.
Chu Kiến Nam há hốc mồm, tưởng mình nhìn nhầm.
Hắn dụi mắt nhìn kỹ lại, lại thấy Lục Vô Cữu vẻ mặt bình thản, không có gì khác thường, bèn cho rằng mình thật sự nhìn nhầm.
Đúng vậy, hắn đáng lẽ phải tức giận mới đúng, cười cái gì?
Cả buổi tối hôm đó, Liên Kiều vừa ra vẻ người tốt, lại vừa ăn liền bốn đĩa rong nho thỏa mãn cơn thèm ăn, rất là hài lòng.
Nhưng đến nửa đêm, nàng lại khổ sở, chợt nhận ra lời nhắc nhở của Chu Kiến Nam là thật, rong nho này ăn nhiều thật sự sẽ nở ra trong bụng, gây đầy hơi.
Liên Kiều bị chướng bụng đánh thức, cúi đầu nhìn, thấy bụng đã phình lên, lập tức kinh hãi.
Liên Kiều bò dậy lục lọi túi gấm của mình, muốn tìm xem có viên thuốc nào trị khó tiêu không, nhưng bình thường nàng ăn uống rất tốt, ăn gì cũng tiêu hóa hết, căn bản không chuẩn bị loại thuốc này.
Bất đắc dĩ, Liên Kiều đẩy cửa định đi tìm người khác, lúc này, đèn của Yến Vô Song đã tắt, đánh thức nàng ấy thì hậu quả rất nghiêm trọng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/823004/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.