Liên Kiều đắc ý nói: "Nho này là ta tự tay chọn, sao có thể không ngọt chứ."
Nàng lại lấy một quả mơ xanh bỏ vào miệng, rồi nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Lục Vô Cữu.
"Còn quả mơ xanh này, là một trong số đồ Thái thú tặng, ngươi thấy sao?"
Lục Vô Cữu yết hầu khẽ trượt: "Ngọt hơn một chút."
"Hả?" Liên Kiều cau mày, "Sao ta lại thấy hơi chua nhỉ?"
Nàng lại cắn một quả mơ xanh, lần này càng chua hơn, chua đến mức mắt mũi nhăn lại, bỗng thấy khó hiểu, nhất định là Lục Vô Cữu ăn ít đồ ngọt, còn chưa phân biệt được chua ngọt.
Thế là nàng lại nâng mặt hắn lên, nghiêm túc hôn lên, rồi cẩn thận nói với hắn: "Đây là mơ xanh, chua đấy."
Lục Vô Cữu khẽ cười một tiếng: "Ừ."
Tiếp đó, Liên Kiều lại giúp hắn nếm thử vài loại quả khác, Lục Vô Cữu dường như loại nào cũng thích, nắm lấy gáy nàng, ngậm lấy môi nàng mút mát hồi lâu.
Nhưng hắn nếm lâu nhất vẫn là mơ xanh.
Liên Kiều thật sự không ngờ, trong số nhiều loại quả ngọt ngào như vậy, hắn lại thích nhất là quả mơ xanh chưa chín.
Cứ cho hắn ăn cái này, hắn lại hơi mất kiểm soát, hết cách này đến cách khác dây dưa, môi lưỡi quấn quýt.
Đến cả nước mơ xanh nhỏ lên vạt áo trước n.g.ự.c nàng, hắn cũng phải nâng eo nàng lên, cúi đầu mút sạch từng giọt một.
Liên Kiều khẽ run, cúi đầu nói: "Không cần tiết kiệm như vậy đâu, nếu ngươi thích ăn chua, trong đĩa còn có quất xanh đấy."
Lục Vô Cữu cuối cùng cũng ngẩng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/823009/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.