Lục Vô Cữu mặt không cảm xúc bóp nát từng mộng châu một, lại thản nhiên cụp mắt nhìn Mộng Mạc một cái: “Không có lần sau.”
Mộng Mạc bị uy áp đó đè đến mức không ngẩng đầu lên được, nằm sấp dưới chân hắn cọ cọ, tỏ vẻ không dám nuốt bất kỳ giấc mơ nào của hắn nữa.
Lục Vô Cữu lúc này mới bước đi, đi về phía màn đêm sâu thẳm.
…
Lúc bấy giờ, Liên Kiều đã lôi Triệu thái thú còn chưa ngủ dậy ra, đang cùng ông ta xem tranh dưới ánh đèn, thấy Lục Vô Cữu đến muộn, trên y phục còn vương chút hơi lạnh, có chút khó hiểu: “Sao lại chậm trễ vậy, chẳng lẽ Mộng Mạc còn có giấc mơ quan trọng nào mà ta chưa thấy sao?”
Lục Vô Cữu thần sắc bình tĩnh: “Không có, chỉ là vài mảnh mộng vụn vặt không quan trọng.”
Liên Kiều cũng không nghĩ nhiều, nghiêng người, để hắn lại gần.
Triệu thái thú hành lễ với Lục Vô Cữu, nghiêm túc nói: “Hạ quan đầu óc choáng váng, chỉ nhận ra nơi này có một ngọn núi nhọn là núi Tê Giác ở phía nam thành Giang Lăng, nhưng nơi chôn cất hài cốt cụ thể ở vị trí nào trên núi Tê Giác thì không thể nói rõ được, chi bằng hạ quan sẽ điều động vài người dân địa phương đến đây, để họ giúp phân biệt.”
Việc này rất quan trọng, mấy người liền rời đi ngay trong đêm, tìm đến núi Tê Giác ở phía nam thành, sau đó dưới sự chỉ dẫn của người dân địa phương tìm được nơi chôn cất hài cốt khá thuận lợi.
Lúc này, trời mới tờ mờ sáng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/823018/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.