Thao Thiết đứng xem hành động của hai người, suýt chút nữa thì rớt cả cằm.
Tại sao chủ nhân lại dung túng nàng ta như vậy, chẳng lẽ có nhược điểm gì bị nàng ta nắm trong tay, mới bất đắc dĩ phải ngầm đồng ý cho nàng ta làm càn?
Đúng, nhất định là như vậy.
Thao Thiết bèn hung hăng trừng mắt nhìn Liên Kiều, trừng đến mức Liên Kiều khó hiểu.
“Nhìn cái gì, ngươi cũng muốn ăn sao? Muốn ăn thì cho ngươi nếm thử là được.”
Nói xong nàng liền nhét một múi quýt vào miệng nó.
“…”
Trong miệng Thao Thiết ngọt lịm, vừa rồi nó định làm gì nhỉ?
Hối lộ! Người nữ nhân tâm cơ này, vậy mà còn bắt đầu hối lộ nó, nó không thể nào phản bội chủ nhân được.
Thao Thiết vừa định chất vấn Liên Kiều, lúc này Lục Vô Cữu lại liếc mắt nhìn sang, nhìn chằm chằm múi quýt trong miệng nó ra lệnh: “Ăn xong thì ra ngoài.”
Thao Thiết nuốt vội múi quýt, lau miệng, cảm thấy chủ nhân nhất định là nhịn không được Liên Kiều nữa nên muốn tính sổ với nàng, bèn để lại cho nàng một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, còn bảo nàng cẩn thận ăn không hết.
Liên Kiều khó hiểu, nàng chỉ ăn chút đồ thôi mà, lại có làm gì đâu.
Quay đầu lại nhìn, Lục Vô Cữu cũng không tức giận, không những không tức giận, còn chống cằm nhìn nàng, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng như thể rất thèm thuồng.
Liên Kiều vội vàng giấu quýt đi: “Không được, miệng ta vẫn còn đau, cho dù ngươi muốn nếm thử thì hôm nay cũng không được!”
Lục Vô Cữu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/823021/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.