Khi Huy Kha tỉnh giấc đã là tám giờ sáng. Tối qua cậu trằn trọc khá lâu mới ngủ được. Huy Kha cau mày, đầu hơi nghiêng sang một bên thì thấy anh hai đã ngồi ở đầu giường tự bao giờ. Huy Tường mỉm mỉm cười, đưa tay ấn ấn mũi Huy Kha:
_ Đêm qua ngủ rất trễ đúng không?
Huy Kha không tin nổi vào mắt mình:
_ Anh hai?
_ Ừ, anh hai đây.
Huy Tường có chút chua xót nói.
_ Anh hai, anh hai ở đây từ lúc nào?
_ À, anh hai thức đến khoảng hai giờ sáng, mọi việc đều xong rồi có chút không yên lòng mới đến đây.
_ Anh hai… anh hai không cần phải… – Huy Kha nghẹn ngào nói không nên lời.
Anh hai bận trăm công nghìn việc lại vì cậu mà lo lắng.
Huy Tường cười cười ấn ấn đầu em một chút, sau đó đưa tay xuống dưới.
Huy Kha bị động tác của Huy Tường làm cho sửng sốt. Huy Tường nhẹ nhàng mở chăn, thận trọng cởi ra quần đứa em xem xét:
_ Không sao, qua mấy ngày nữa sẽ không đau.
_ Anh hai, ngày mai vẫn phải đi học sao? – Huy Kha ngập tràn hi vọng ngẩng đầu.
_ Phải. – Huy Tường tàn nhẫn dập tắt mong đợi của đứa em.
Huy Kha nghĩ nghĩ, mông còn muốn chết, ít nhất cũng mất ba ngày nữa mới giảm đau, ngày mai còn phải đi học, anh hai thật muốn tra tấn mình sao?
_ Đã làm thì phải biết gánh chịu hậu quả, anh hai không có đánh oan em. Còn nữa, chiều nay vẫn phải tiếp tục học với anh Khôi Vĩ, nhưng mà anh Khôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mot-mai-nha/2518661/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.