Thất hồn lạc phách ra khỏi tiệm thuốc, Sở Liên Nhi hoảng hốt mà nghĩ đến những lời thâm tình chân thành của Thành Vân: “Liên Nhi, ta thích ngươi.”
Hắn điểm nhẹ cái mũi của nàng, sủng nịch cười với nàng một tiếng: “Ngươi nha, chính là quá mức cố chấp. Ta nói có biện pháp thay ngươi giải chung độc, sẽ giải ra, ngươi tin tưởng ta được chứ?”
“Nếu như ta có thể thay ngươi giải ra, ngươi có thể gả cho ta không?” Giọng nói của hắn tràn đầy cầu xin và vội vàng.
“Liên Nhi, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại, chờ ta trở lại rồi, liền cưới ngươi làm vợ.” Hắn lưu luyến không rời nói với nàng.
“Liên Nhi, ta thích ngươi, thích không ngừng, còn ngươi? Ngươi cũng yêu thích ta chứ?”
“Liên Nhi, sinh tiểu bảo bảo cho ta được không?” Hắn che bụng của nàng, ôn nhu trong mắt giống như có thể chảy nước.
. . . . . .
Tên lường gạt, đều là tên lường gạt.
Sở Liên Nhi buồn cười, lại cười không lên tiếng. Đầu chóng mặt, nàng loáng thoáng thấy Thành Vân mặc một bộ áo bào trắng đang từ trên nhìn xuống nàng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giống như nước thu lạnh lẽo, lạnh như băng mà thấu xương.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng với nàng, trên ngọc quan buộc ở trên đầu, hai rồng to lớn giành châu sáng lắc lư đau nhói mắt của nàng.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng đối với nàng, ánh mắt lạnh lẽo, kẹp hận ý vô cùng. Trong tay hắn vuốt vuốt chung sứ tinh mỹ tuyết trắng, bên cạnh hắn đứng thẳng một thị đồng nhỏ thấp, Sở Liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956819/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.