Trong giấc mộng, luôn không quá an ổn, đau đớn nơi ngực dần dần tiêu tán, lại tổng cảm giác có vật gì đó đang kéo thần kinh, khó chịu. Trong mộng, chợt xuất hiện kỵ binh chưa từng thấy qua, và đằng đằng sát khí.
Vỏ đao sắc bén, một đôi con ngươi như lang như hổ, mang theo hận ý sâu sắc, đang lăng trì thần kinh của nàng.
Một cái áo có thêu trời xanh mây trắng mãng xà bốn máu năm màu xuất hiện ở trước mắt, thật uy phong, mãng xà màu vàng kia, giương nanh múa vuốt, mở con ngươi âm trầm, mắt nhìn chằm chằm, giống như tùy thời có thể bay nhào vào trên người, xé rách cắn nuốt nàng.
Trong sương mù, nàng nghe được một thanh âm âm lãnh vang lên: “Tống Hưu, kế hay đối phó Tát Ta, thật là từ trong miệng tiện nhân này nói ra?”
“Đúng vậy, chủ tử, ty chức nghe rõ ràng.” Người gọi Tống Hưu một mực cung kính trả lời: “Thái. . . . Lâu Ngọc Nhi nói với ty chức, muốn đối phó Tát Ta hung mãnh, lấy chiến lực Đông Ly quốc, thực bất lợi giao tranh chính diện. Phải làm kết minh với Bộ Lạc Nữ Chân đối đầu với Tát Ta, sau đó sẽ phân hóa thế lực của bọn họ. Tát Ta bày tỏ chiếm đoạt là thiên kinh địa nghĩa, chúng ta có thể ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông. Phái ra kì binh, đánh lén phía sau không có chút phòng bị của bọn họ, thiêu hủy cỏ khô của bọn họ, ăn hết bò dê ngựa của họ, tha cho người già và trẻ con của bọn họ, gia tăng gánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956871/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.