Cuối cùng bọn họ vẫn không tới nhà hàng kia, trực tiếp về nhà. Hôm nay dạo bên ngoài một vòng, Thời Yên định về tắm rửa nghỉ ngơi, kết quả còn chưa đi xa, Lục Cảnh Nhiên đã gọi cô lại: “Có yêu cầu xin kết nối.”
“……” Thời Yên giật giật khóe miệng, “Vậy anh nhận đi.”
Lục Cảnh Nhiên thần sắc ngưng trọng nói: “Bên trêи hiện là mẹ anh.”
Thời Yên: “……”
Nay đã khác xưa, Lục Cảnh Nhiên mất trí nhớ, đối mặt với người mẹ đột nhiên gọi điện đường dài tinh tế tới, sẽ hoảng loạn là tự nhiên.
“Đừng sợ, dũng cảm nhận đi! Em về phòng trước!” Cô nói xong định đi, Lục Cảnh Nhiên túm chặt cổ áo cô, nhận yêu cầu trò chuyện.
Trêи màn hình đầu cuối chiếu ra hình ảnh không gian ba chiều, hình ảnh là một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, có vài phần giống Lục Cảnh Nhiên: “Cảnh Nhiên, trong khoảng thời gian này con sống tốt không?”
Lục Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, đáp: “Không tốt lắm, thậm chí con không biết người là ai.”
Thời Yên: “……”
Vừa lên đã nói thắng vậy sao!
Người phụ nữ sửng sốt một chút, mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Con cũng không nhớ rõ, sau khi con tỉnh lại thì mất trí nhớ. Là em họ đã cứu con.” Anh nói rồi kéo Thời Yên đến trong phạm vi màn hình.
Thời Yên tránh cũng không thể tránh, đành phải căng da đầu nói: “Chào dì ạ, con là Mỹ Lệ.”
Người phụ nữ nhìn cô khẽ gật đầu: “Mỹ Lệ à, đã lớn như vậy rồi ư, trong khoảng thời gian này sống có quen không?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-chinh-ngot-van-yeu-duong/927025/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.