Thời Yên không ngờ Lục Cảnh Nhiên sẽ nói như vậy: “Chúng tôi đi họp lớp, anh đi làm cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, không trả lời. Anh nhớ lần trước Thời Yên cũng đi tham gia họp lớp, lúc về còn uống say. Thời Yên say rượu không nổi điên, chỉ cứ lải nhải với anh rằng Lâm Hạo không còn là Lâm Hạo năm đó! Lục Cảnh Nhiên vòng vo mãi mới hỏi được Lâm Hạo là bạn học nam từng thầm mến cô lúc còn đi học, không chỉ đẹp trai, chạy bộ cũng rất nhanh, thường xuyên giành giải nhất thi đấu điền kinh.
Ha ha, có thể chạy nhanh bằng anh sao?
Lần trước anh không biết thì thôi, lần này còn muốn đi gặp Lâm Hạo?
Hơn nữa lần trước cô uống say, chính là Lâm Hạo lái xe đưa cô về.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi ở ngoài chờ em, họp lớp khó tránh khỏi sẽ uống rượu, nếu em uống say thì làm sao mà về?”
Thời Yên nghĩ ngợi, nói: “Chắc không đâu, mấy kiểu hội họp thế này tôi đều uống nước trái cây.”
“A, tôi cảm thấy em không hiểu bản thân mình rồi.”
Thời Yên: “……”
Từ từ, vừa rồi anh đang nói cô sao? Ha ha, người máy!
“Dù uống say, tôi cũng có thể bắt xe về.”
“Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái uống rượu một mình bắt xe, có hay hiện trêи tiêu đề tin tức xã hội không?”
Thời Yên: “……”
“Tôi ở bên ngoài chờ em, sẽ không quấy rầy em tụ tập.”
“……” Thời Yên nghĩ cảnh tượng đó, cảm thấy cũng quá không có tình người, “Cũng không biết chúng tôi ăn uống mất bao lâu, chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-chinh-ngot-van-yeu-duong/927044/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.